Chỉ có blog và em

Chỉ có sóng và emXuân Quỳnh

Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em
Nơi che chở những người thương mến nhất
Con đường nắng, dòng sông trước mặt
Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về

Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hè
Trang giấy trắng bộn bề bao ký ức
Ngọn đèn khuya một mình anh thức
Nghe tin đài báo nóng, lại thương con

Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em
Nếu đôi lúc giận hờn anh vô cớ
Những bực dọc trong ngày vất vả
Làm anh buồn mà em có vui đâu

Chỉ riêng điều được sống cùng nhau
Niềm sung sướng với em là lớn nhất
Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực
Giây phút nào tim đập chẳng vì anh

Một trời xanh, một biển tận cùng xanh
Và gió thổi và mây bay về núi
Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói
Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em...

Cuộc sống vẫn đang trải ra cả tứ bề: cao (con đường nắng), dài (dòng sông trước mặt) và rộng (chuyến phà đông) mà nỗi nhớ cứ quay về, nỗi nhớ đeo bám cả chiều cao của nắng, trải theo cả chiều dài của dòng sông trước mặt và lan tỏa khắp trên chuyến phà đông, nhìn ra đâu cũng là nỗi nhớ - thực là tâm tư của một người vợ giàu lòng yêu thương và được thương yêu.

Nỗi nhớ ấy của người vợ gọi về những hình ảnh thân yêu của chồng, của con. Hình ảnh trang giấy trắng chồng trăn trở với bao tâm tư chia sẻ cùng vợ, cùng mẹ, hình ảnh ngọn đèn khuya chồng thức đọc (tin trên iPad) :P Con thì vẫn đang mong nên mọi niềm thương dồn hết cả vào chồng :D

Khổ thơ thứ ba có lẽ là khổ thơ chồng thích nhất:

Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em
Nếu đôi lúc giận hờn anh vô cớ
Những bực dọc trong ngày vất vả
Làm anh buồn mà em có vui đâu

Người vợ - người phụ nữ của thời xưa thật đằm thắm, dịu dàng, những cáu gắt chồng do quá nhiều lo toan tỉ mỉ trong cuộc sống thực là không tránh khỏi. Ấy vậy mà sau đó, rất thương chồng mà hối lỗi đã lỡ gắt gỏng nặng lời Làm anh buồn mà em có vui đâu.

Ấy là người vợ - người phụ nữ của thời xưa. Còn vợ - phụ nữ của thời nay "đ-iên tiết" lắm khi chồng mình suốt ngày chỉ iPad với iPhone; làm việc gì cũng chẳng tập trung, chỉ nhong nhóng để lại cầm điện thoại, nào là tin tức, nào là nghiên cứu, nào là blog, nào là We Rule... cứ như thể thế giới trong đó mới chính là thế giới thật không bằng! Cộng với vô thiên lủng các tội vạ không tên làm cho vợ Những bực dọc trong ngày vất vả; Làm anh buồn mà em có vui đâu...


Còn vợ thích khổ thơ tiếp:

Chỉ riêng điều được sống cùng nhau
Niềm sung sướng với em là lớn nhất
Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực
Giây phút nào tim đập chẳng vì anh
Nghe tha thiết, bổi hổi bồi hồi he he :D

Khổ thơ cuối thật là lãng mạn:


Một trời xanh, một biển tận cùng xanh
Và gió thổi và mây bay về núi
Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói
Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em...

Ấy là lẽ tự nhiên, là quy luật của cuộc sống: Một trời xanh, một biển tận cùng xanh; Và gió thổi, và mây bay về núi Câu thơ gợi lên cả một bầu không giang khoáng đạt của mặt biển bao la hòa với bầu trời xanh điểm xuyết hình ảnh mây hướng về núi như con người tìm về tổ ấm - Nơi chở che những người thương mến nhất, như vợ chồng tìm về với nhau - nơi gửi gắm tất cả thương yêu...

Một cuộc sống bình dị. Một cuộc sống của sự giao thoa mọi cung bậc cảm xúc. Một cuộc sống thương yêu, và hạnh phúc...
Isabella Pham

4 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc