Solitude - Cô đơn
![]() |
Ảnh chụp tại Takashimaya, Shinjuku, Sep 2009 |
Laugh, and the world laughs with you; Weep, and you weep alone. For the sad old earth must borrow its mirth, But has trouble enough of its own. Sing, and the hills will answer; Sigh, it is lost on the air. The echoes bound to a joyful sound, But shrink from voicing care. Rejoice, and men will seek you; Grieve, and they turn and go. They want full measure of all your pleasure, But they do not need your woe. Be glad, and your friends are many; Be sad, and you lose them all. There are none to decline your nectared wine, But alone you must drink life's gall. Feast, and your halls are crowded; Fast, and the world goes by. Succeed and give, and it helps you live, But no man can help you die. There is room in the halls of pleasure For a long and lordly train, But one by one we must all file on Through the narrow aisles of pain. |
Hãy cười, cả thế giới cười với bạn Hãy khóc, bạn chỉ khóc một mình Vì trái đất già nua buồn bã phải mượn niềm vui Nhưng tự nó có đủ khốn khổ rồi Hãy hát ca và những ngọn đồi sẽ trả lời Hãy thở dài, tiếng than mất tan trong gió Vọng âm dội lên từ giọng cười hớn hở Nhưng loãng vơi khi chia sẻ muộn phiền Hãy hoan lạc và bao kẻ sẽ tìm đến Hãy khổ sầu, họ vội quay lưng Họ muốn bạn sướng vui lễ hội tưng bừng Nhưng lúc bạn đớn đau ai người cần biết Hãy vui lên, bằng hữu sẽ kéo về đông nghẹt Hãy buồn rầu, bạn sẽ mất họ hết Không ai chối từ rượu ngọt bạn rót mềm môi Nhưng một mình bạn phải uống chén đắng của đời Hãy mở tiệc và nhà bạn khối người tấp nập Khi bạn đói lòng, thiên hạ dửng dưng Hãy thành công và gia ơn, bạn được giúp vui sống Nhưng ai nào đỡ bạn trong phút lâm chung Trong sảnh đường khoái lạc luôn có chỗ Cho hàng đoàn khách khứa cao sang Nhưng từng người một chúng ta phải xếp hàng Bước qua hành lang chật hẹp của u sầu thống khổ |
Ella Wheeler Wilcox
Source: songdinh
Tags: poetry
Đến khi hoạn nạn tôi nào biết anh
Hết cơm, hết gạo, hết ông tôi - Nguyễn Bỉnh Khiêm (Thế thái nhân tình)