Đại tướng Võ Nguyên Giáp qua đời
He was for a time a deadly enemy of this country in a brutal war that had a heavy price in American lives. North Vietnamese Gen. Vo Nguyen Giap has died. He was believed to be 102 years old. He was a fearsome military commander. His armies defeated first the French and then repelled the American force over a 30-year period. Millions fought under the hard-line communist and a million men died in his command. In recent years, many American warriors he faced made a pilgrimage to Vietnam to meet the aging general.
Bài trước: Ấm áp tình anh em sau khi xa cách
Hàn gắn vết thương chiến tranh
Chiến thắng ngọt ngào cho những quân nhân bị thương
Tags: video
...Cái giá phải trả cho chiến thắng là quá lớn, lớn đến khủng khiếp, toàn là trai tráng thanh niên tuấn tú, có lý tưởng, chất lượng cao của dân tộc. Vô vàn hy sinh của các liệt sỹ cuối cùng đã trở nên phũ phàng, mỉa mai, không được đáp đền một cách xứng đáng. Đây là điểm tiêu cực nhất của tướng Giáp, là tỳ vết sâu đậm nhất của một danh tướng, từng được coi là Người Anh Cả của Quân đội Nhân dân. Ông mang danh là một viên tướng «Sát Quân», sát quân một cách lạnh lùng.
Nhưng vì sao cụ Giáp được ân sủng là một chuyện liên quan đến khoảng thời gian cụ Hồ đi Pháp ký hiệp định Sơ Bộ 1946. Khi ấy 3 cụ kia đã có công diệt sạch các đảng phái còn lại trong chính phủ lâm thời VNDCCH. Khi cụ Hồ về mới cất nhắc lên cao.
Nhưng sau đó 3 cụ này có ý lộng hành trong cải cách ruộng đất, nên cụ Hồ mới điều cụ Duẩn từ Nam ra Bắc để trị 3 cụ này vì công thần. Đó là cái sáng suốt và anh minh của cụ Hồ.
Đây là lý do để cụ Giáp từ Bộ trưởng Nội vụ thăng vượt 17 bậc thành đại tướng và nắm quân đội...
Và đánh Điện Biên Phủ là do lính của Tàu mao đánh là chủ yếu chứ Việt Nam đã có lính tráng, vũ khí gì đâu?
... cụ Giáp đã được thổi từ 1954 vì cụ Hồ muốn thế. Tất cả các con bài là từ tay cụ Hồ dựng lên hết. Thực sự tài trong tay cụ Hồ chỉ có 2 người là cụ Chinh và cụ Duẩn thôi.
Chinh rơi, Giáp rách cơ đồ mới tan!
Thời gian từ tháng 8/1945 đến tháng 7/1946, cụ Giáp ra tay thủ tiêu gần hết 80 thành viên Quốc Dân Đảng trong quốc hội VNDCCH. Một số trốn thoát được và chết già ở miền nam VN hoặc chết già ở Lào, Cambodia, Trung Hoa, Đài Loan. Chính nhờ thế mà cụ Giáp đã có công lớn trong việc đưa đảng cộng sản độc quyền cai trị ở Việt Nam.
Và đó là cụ Giáp được phong đại tướng vượt 17 bậc và được cụ Hồ tung hê là người chỉ huy đánh thắng Điện Biên Phủ, trong khi đó, cụ chả đánh đấm gì. Hehehe,
[youtube]http://youtu.be/5Bbdts8Dk0w[/youtube]
Tôi hỏi sao biết là Hoàng Tùng?
- Ô, lâu nay lệnh là chỉ tổng biên tập mới chữa bài bằng mực đỏ thôi mà...
Quá siêu! Ít lâu, nhận ra hiệu lệnh, các báo nhất tề lột nhẵn.
Quả đấm này xảy ra sau buổi Lê Duẩn đến báo Nhân Dân nói với các trưởng phó ban trở lên, rủa Giáp là đồ hèn, nghe tôi nói đánh Mỹ là tay cứ run lên như thế này (giơ tay ra run, minh họa sống động.)
Đến chiếc mũ phớt Giáp đội từ lúc dạy học ở trường Thăng Long rồi tha sang Tàu để cuối cùng diện trái khóay trong lễ ra mắt Giải phóng quân cũng bị chê nốt. Sáng ấy, báo Nhân Dân đăng bài kỷ niệm thành lập quân đội, có bức ảnh đơn vị Giải phóng quân đầu tiên với Giáp đội mũ phớt. Họp toàn cơ quan, Hoàng Tùng giơ bức ảnh lên nói với tất cả hội trường: “Lại còn đi bê cái mũ phở này lên làm gì nữa đây?" Giọng đầy miệt thị.
Dân có những ca dao hay vào bậc nhất trong kho tàng ca dao Dân chủ Cộng hòa:
Chiến trận ba mươi năm, Tướng võ không còn nguyên mảnh giáp
Và
Trước kia đại tướng cầm quân, Bây giờ đại tướng lột quần chị em.
Hay
Ngày xưa đại tướng công đồn, Nay thì đại tướng bít l. chị em.
Giá trị hai câu thơ này bị giảm quá nhiều vì văn hóa đòi phải viết tắt một chữ vốn là linh hồn, hơi thở, lá cờ soái của tác phẩm.
Một thày giáo ở Nam Định bảo tôi: - Không ngờ ông tướng này lại Vỡ Vụn Giáp. Có thơ rồi đấy: Nhờ Tây thành nguyên giáp. Nhờ Duẩn, Giáp vụn tan…
Sau này dân Quảng Bình tổng kết năm 1963 hai “thánh nhân” của mảnh đất này bắt đầu lụn bại. Đó là Võ Nguyên Giáp và Ngô Đình Diệm. Diệm bị mất mạng, Giáp còn mạng nhưng nhục. Diệm bị Mỹ không ưa nên quân tướng của ông xơi, Giáp bị Mao Chủ tịch ghét nên các đồng chí thân thiết của ông bôi nhọ cho bằng đủ kiểu. Sáng kiến cải tạo thủy lợi, đào kênh Đại Phong cho Quảng Bình lên 5 tấn là của ông Nguyễn Chí Thanh phụ trách nông nghiệp - việc này có thật - nhưng con kênh này về mặt phong thủy đã chặt đứt mất long mạch ở quê của hai vị Diệm và Giáp (việc này thì dân đồn).
Đánh bằng đường âm nữa thế này thì liệu có phải nhờ thày Tàu?
Mà cả dân tộc hàng ngày làm thuê...
Trai gái rừng, núi thôn quê...
Nô lệ, làm điếm, thảm thê cuộc đời..
Chúng giết hàng chục triệu người...
Đưa cả dân tộc mấy đời khổ đau...
Chúng đánh chúng cướp cùng nhau...
Tranh giành quyền lực mau mau làm giàu..
Chúng hèn chúng nhục gục đầu ....
Chui háng Trung Quốc làu bàu mang ơn
Bắt cả dân tộc biết ơn...
Đi theo cộng sản phải ơn cái gì...?
[img]https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xfp1/t1.0-9/10603253_703373053051248_8442095289248313787_n.jpg[/img]
[img]https://fbcdn-sphotos-b-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xfa1/t1.0-9/10406545_703373346384552_1540389446606433721_n.jpg[/img]
- Câu của Bác "Không có gì quý hơn độc lập tự do" các chú đã thực hiện được đến đâu rồi?
- Dạ thưa Bác được ba chữ rồi ạ.
45 năm sau có đồng chí khác xuống, Bác lại hỏi thế tình hình thực hiện di chúc của Bác đến đâu rồi.
- Dạ thưa Bác đã phá thêm rất nhiều để được một chữ nữa, bây giờ là "Không có gì quý" rồi ạ.
Tình hình này vài trăm năm nữa sẽ đủ cả câu của Bác.
(1) Có lần vào một shop bán quà lưu niệm ở Malacca, phía nam Malaysia, cô bé hỏi: Ông từ đâu tới? Mình trả lời: Việt Nam, em biết không? Cô bé nhoẻn miệng cười duyên dáng...lắc đầu!
(2) Một lần ở Cebu, miền trung Philippines, lên Taxi, tài xế hỏi: Ông người Nhật hả? Mình trả lời: Tôi người Việt Nam! Anh biết không?
Tài xế nói: tôi biết VN các ông rất mạnh mẽ, dám chống lại, biểu tình, đuổi người Trung Quốc về nếu họ không rút dàn khoan đi!
(3) Một lần ở Hội Chợ Quảng Châu, thấy mình vào, quản lý gian hàng ra tiếp, chào bằng câu Tiếng Nhật! Mình nói: không, tôi người Việt Nam! Thằng cha quản lý thay đổi hẳn nét mặt, bỏ vào trong, kêu đứa nhân viên ra tiếp!
Vậy đó, nếu ai đi nước ngoài nhiều, sẽ thấy thái độ người ta rất lạ khi nhìn thấy Passport xanh lá cây của Việt Nam ta!
30/4 sao không biểu diễn lễ hội văn hoá nghệ thuật đàn ca hát xướng, hay biểu dương các thành quả kinh tế khoa học kỹ thuật gì đó ????
Sao cứ là Diễu Binh? Thế giới nhìn mình chuyên đánh đấm hung hăng vậy chưa đủ sao??? À mà cũng đúng, ngoài Diễu Binh thì chả còn cái mèo gì để mà biểu diễn hết chớ gì!!!
Mậu thân ngày ấy bốn mươi năm
Mẹ mang dạ chửa
Vất vả ngược xuôi chạy giặc
Bỏ của, bỏ nhà
Suýt bỏ sinh linh sắp thành hình
Năm tôi khóc chào đời
Hàng vạn người xung quanh ngã xuống
Oan khuất ngất trời …
Dẫu biết chiến tranh là tàn bạo
Nhưng bạo tàn hơn
Khi để “giải phóng con người”
Người ta chôn ngàn người vô tội
Và tự hào chiến thắng vinh quang!
Than ôi, những chiến binh
Đếm huân chương đỏ ngực
Vì xả súng bắn đồng bào không tấc sắt
Miệng vẫn nở nụ cười trong buổi diễu hành kỷ niệm bốn mươi năm sau
Tôi thương họ, những chiến binh ngày đó
Ân oán chất chồng muôn đời khó trả
Thay vì thắp nén nhang cầu khấn
Đọc lời kinh sám hối
Rung tiếng chuông nguyện hồn
Họ vẫn hát bản hùng ca chiến thắng
Nghe rợn người!
Vô nhân dường ấy, giấy mực nào ghi cho hết tội?
Bất đạo tận cùng, nước sông nào rửa sạch tiếng nhơ?
Lịch sử gần đến lúc sang trang
Những gì ngỡ vững bền rồi sẽ mất
Máu đòi trả máu
Quy luật muôn đời không bao giờ thay đổi
Nên vay ít để về sau trả ít …
(2008)
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy nối chí tôi.
Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc".
(Tổng thống Ngô Đình Diệm)
Ông được Lưu Chương phái đi sứ đến đất Nguỵ gặp Tào Tháo. Ông muốn dâng cho Tào Tháo tấm bản đồ Tây Xuyên nhằm giúp Tào Tháo đoạt được xứ Xuyên. Nhưng Tào Tháo cho rằng ông đến gặp mình là nhờ cứu viện cho Tây Xuyên nên tìm cách thoái thác. Tào Tháo còn đối xử với ông rất tệ chỉ vì ngoại hình xấu xí.
Tương truyền, lúc tiếp Trương Tùng, nhằm mục đích thị uy và biểu dương lực lượng, Tào Tháo cho duyệt binh rầm rộ các đạo quân hùng dũng của mình. Cuối buổi duyệt binh, Tào Tháo quay sang hỏi Trương Tùng đứng cạnh bên: "Ngươi thấy quân đội của ta thế nào? Sức mạnh như thế liệu có đối thủ không?"
Trương Tùng nhìn hàng quân với ánh mắt dửng dưng, nhếch miệng cười trả lời: "Xứ của tôi lấy nhân nghĩa đối đãi nhau, chứ không dùng vũ lực cai trị bao giờ, nên các đạo binh hùng dũng đó chẳng có ý nghĩa gì!"
Tào Tháo biết Tùng xỏ xiên mình, không hài lòng nói: "Ta đánh đâu thắng đó, coi thiên hạ này như cỏ rác!" Trương Tùng liền dẫn chứng các trận đại bại của Tháo ra, rồi kết luận: "Đoạt đất công thành là việc của hạng dũng tướng, còn chiếm được lòng người mới là tài của bậc minh quân." Tào Tháo giận lắm, sai người đánh đuổi Trương Tùng đi.
Nhìn lại nước Việt gần 2000 năm sau, tướng tá thì để mất đất, mất đảo, nếu giỏi thì hẳn đã ra Gạc Ma buộc Trung Cộng dừng việc xây dựng căn cứ quân sự lại rồi, còn ở nhà đóng cửa múa may quay cuồng, duyệt 5 cánh quân phối hợp gì đó trong một xó xỉnh, bụi tung mù trời, thì khác nào làm trò khỉ để thiên hạ nhìn cười bằng nửa mắt?
Còn minh quân thì nhìn lên khán đài chẳng tìm thấy gương mặt nào! Buồn cho đất Việt, giở sách cũ ra xem còn vui hơn.
15 năm trước, tôi bắt đầu biết đến Le Bon và thích thú với những phân tích về sự hình thành và tâm lý đám đông, về tâm lý các dân tộc. Le Bon nói, Những tập tục thói uen của một dân tộc được thiết lập nên bởi thói quen và suy nghĩ của hàng trăm, hàng ngàn năm nên muốn thay đổi cũng cần hàng trăm năm.
Một dân tộc mông muội sẽ phải dựa vào những đức tin và tìm kiếm chỗ dựa ở những đền đài và tín ngưỡng để sống và tồn tại.
Tháng trước, tôi đọc được bản thảo về Phan Xích Long và lịch sử các hội kín của Việt Nam đầu thế kỷ 20, trong đó viết rất nhiều người tin vào Phan khi được nhận những bùa chú, để đốt rồi lấy tro uống thì đạn của Pháp sẽ không bắn chết họ. Trong sách trình bày mẫu của cả trăm bùa chú đủ các loại..
Bây giờ k ai tin rằng bùa chú sẽ giúp họ thoát khỏi đạn Pháp nhưng niềm tin cầu xin, gọi đồng, sẽ có số phận tốt đẹp, giàu sang.. vẫn còn phổ biến lắm...
Việt Nam Cộng Hoà là một trong những thành viên sáng lập Ngân Hàng Phát Triển Châu Á (ADB), thành viên quỹ IMF, thành viên Ngân hàng Thế Giới WB.
Sau "giải phóng", chế độ CS mới thiết lập chính quyền ở miền Nam đổi tên tất cả, trừ cái tên "Ngân Hàng Quốc Gia" để "giữ chân". Tuy nhiên, đến năm 1993, các quan hệ với 3 tổ chức này mới được nối lại đầy đủ.
Còn ngược lại, con Tôm Hùm hay Cua thì mới là tua tủa giáo mác vũ khí lộ lộ ra bên ngoài! Chúng ta sợ hãi Cọp Beo vì quá trình tích luỹ kinh nghiệm mà thôi, chứ nếu một kẻ ngoài hành tinh khác đến sẽ sợ con Tôm Hùm hơn là con Cọp!
Qua đó cho thấy, kẻ mạnh thật sự thì không cần múa võ giương oai hùng hổ, còn kẻ yếu thì ngược lại phải gồng lên, hung hăng hết mức có thể!
Và con người cũng vậy, giờ Việt Nam thấy rất nhiều thành phần trẻ trâu, luôn hung hãn, xâm mình, hở chút đòi đánh đòi chém..., nhưng thật ra bọn họ đang thật sự yếu ớt không biết thể hiện mình bằng giá trị gì ngoài sự hung hăng ấy!
Một dân tộc cũng vậy, nếu không có Nobel hay Oscar gì hết thì phải đem chiến tích đánh giặc ngoại xâm ra nói tới nói lui hoài, và đụng tới một cái là giương càng lên ngay!
Con Tôm Hùm và Cua thật ra thịt rất ngon và luôn làm đồ ăn cho rất nhiều con khác các bạn ạ!
Phương pháp chỉ huy lãnh đạo kỹ trị của McNamara gặp vấn đề rất lớn khi mọi quyết định đều dựa trên con số mà thiếu yếu tố LÒNG NGƯỜI.
Chiến tranh Việt Nam là do McNamara lên kế hoạch, không tính tới việc không có thông tin về Miền Bắc Việt Nam (trong ngành điều khiển học gọi là "black box"), thông tin được McNamara xử lý theo kiểu 1-1 mà không tính đến hệ số. Có vẻ như lý thuyết suông được áp dụng vào thực tế và không chịu học trên những sai lầm cũ (AI - trí tuệ nhân tạo làm tốt điều này), điều đó dẫn đến cuộc chiến khốc kiệt, lúc cao nhất hơn 500.000 người Mỹ ở Việt Nam.
STEM áp dụng cứng nhắc dẫn đến hậu quả như vậy đó.
Một số - hoặc cũng có thể khá nhiều người - vẫn quen mồm - thậm chí muốn áp đặt tất cả mọi người, gọi đó là chế độ Nguỵ. Tôi cho rằng đó là những người xưa cũ, lạc hậu và phảng phất một sự mọi rợ không hợp thời. Chế độ Sài Gòn là một chế độ hợp pháp, theo đuổi những lý tưởng của riêng họ, và trên thực tế, đã kiến tạo một giai đoạn lịch sử và văn hoá riêng của dân tộc Việt Nam.
Với sinh viên của tôi em nào gọi chế độ Sài Gòn là Nguỵ thì tôi đều nhắc các em không nên gọi thế vì giờ mình là người văn minh, hiểu biết, không phải cái thời bị hệ thống tuyên truyền dắt mũi, muốn làm gì thì làm. Ai còn u mê cay cú thì kệ họ thôi, chứ không nên tự hạ thấp xuống như họ.
Cuộc tranh luận về cách gọi này có thể còn chưa kết thúc, nhưng nó sẽ ngày càng trở nên nhạt nhẽo và vô duyên, thậm chí vô văn hoá, khi một bên cứ nhất định hô hào hay bắt ép mọi người phải gọi chế độ Sài Gòn là Nguỵ, theo đúng ý họ.
Nhưng dù thế nào thì cuộc tranh luận sẽ không thu hút được mối bận tâm của thế hệ trẻ, không phải vì họ thiếu quan tâm hay thiếu hiểu biết, mà vì như một nhà vật lý vĩ đại đã dặn: "cách tranh luận tốt nhất với những kẻ bảo thủ [của thế hệ trước] là đợi cho họ chết đi."
[img]https://1.bp.blogspot.com/-LvoMvihjrm8/XXeh3iUxJBI/AAAAAAAB16U/eFcRt7cvHvEx1LwMortWgS9mdRDp53xcwCLcBGAs/s1600/nguyen%2Bthanh%2Btuan%252C%2Bche%2Bdo%2Bnguy.PNG[/img]
***
Tháng 12-1944, lãnh tụ Hồ Chí Minh ra chỉ thị thành lập Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân. Chỉ thị nhấn mạnh: "Tên Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân” nghĩa là chính trị quan trọng hơn quân sự, tuyên truyền hơn tác chiến… Nó là đội tuyên truyền..."
[img]https://2.bp.blogspot.com/-ce9cBIfB1lg/XgJIfi6eLlI/AAAAAAAB3sI/ymSlBXbbM1k8yvQ56lLCOQ5z4g5ob4WegCLcBGAsYHQ/s1600/tuyen%2Btruyen%2Bgiai%2Bphong%2Bquan.jpg[/img]
Người lang thang quay trở lại Nghệ An
Làm giáo làng hay một chân thơ lại
Thì ngày nay dân đã thoát lầm than.
Nếu ngày ấy, sông Sài gòn nổi sóng
Người đang leo bỗng rớt mẹ xuống sông
Bấy sấu đói đã reo mừng rước bác
Thì ngày sau xương đâu trắng cánh đồng.
Nếu ngày ấy, trên boong tàu đêm tối
Người lao công đang quét dọn hành lang
Cơn sóng dữ tiễn đưa về đáy biển
Thì ngày nay quê mẹ đã bình an.
Nếu ngày ấy, Paris trời trở lạnh
Cục gạch hồng không đủ ấm qua đêm
Bác chết cóng trên mình cô đầm nái
Thì ngày nay tổ quốc đã êm đềm.
Nếu ngày ấy, tên toàn quyền rộng lượng
Cho người vào trường thuộc địa khỏi thi
Mẫu quốc đã có thêm Hoàng Cao Khải
Mà An Nam cũng thoát cảnh “bác đi”.
Nếu nếu nếu, thêm một ngàn lần nếu
Bác chẳng đi. Đi chẳng có ngày về
Về, thượng mã phong bờ hang Pắc Pó
Thì ngày nay đâu có lũ u mê!