Thomas Friedman sai rồi?
trích từ báo 'tuổi trẻ':
thuyết ngăn ngừa xung đột McDonald, hai quốc gia có cửa hàng McDonald sẽ không bao giờ tuyên chiến với nhau, tới thuyết ngăn ngừa xung đột Dell?
- Phải. Hai quốc gia bất kỳ là một phần của chuỗi cung ứng toàn cầu cho một hãng toàn cầu như Dell sẽ không đánh nhau chừng nào họ còn thuộc về chuỗi cung ứng đó. Khi tôi đang điều hành gian sau nhà bạn, đang làm nhân sự cho bạn, làm kế toán cho bạn, chứ không chỉ bán bánh hamburger, thì chúng ta đã ở chung giường. Điều đó sẽ ảnh hưởng tới hành vi của tôi.
* Theo một khía cạnh nào đó, thế giới là một chuỗi cung ứng khổng lồ. Và bạn không muốn trở thành người làm sụp đổ tất cả?
- Chính xác là như thế.
(hết trích)
-> có nghĩ lại ko ta, khi nhìn vào tình hình thế giới hiện nay Mỹ cấm Huawei, đánh các node (quan trọng) trong chuỗi cung ứng là tactic trong chiến tranh thương mại,
hệ thống swift code trong ngân hàng, internet (do bộ quốc phòng mỹ đầu tư ban đầu) -> mỹ có lợi thế và power
trước nữa là nước anh với vai trò của city of london và hải quân anh,
-----
...Thomas Friedman, author of The World Is Flat, is fond of telling the story that US businesses (in particular Dell) told their Indian suppliers (in particular Wipro) to calm things down or get cut out of the loop. And things did indeed calm down, so perhaps it was the concerns over Dell’s supply chain that prevented catastrophe. Perhaps.
Mr Friedman duly coined the phrase “the Dell Theory Of Conflict Prevention”: no two countries will go to war if they are part of the same global supply chain. He was never entirely serious about that, but the question now arises: did he have it backwards? Rather than a line of defence against hostile action, might global supply chains be a line of attack?
One example is the recent executive order banning US companies from working with Huawei, effectively denying the Chinese telecoms company the use of Qualcomm’s chips and Google’s Android operating system. Another was Mr Trump’s crude — and fleeting — threat to slap tariffs on Mexico if it didn’t satisfy him on immigration policy.
...Messrs Farrell and Newman point out that supply chains and digital networks can be used both as a “panopticon” to see everything that happens and as a “chokepoint”, denying access to some vital service. Both approaches require a certain bureaucratic apparatus — something that would be hard to disassemble once in operation. There is more going on here than the whim of “Tariff Man”.
Bài trước: Chỉ vì tiền
Tags: economics
Không phải ngẫu nhiên Thomas Friedman sang Việt Nam vào dịp đó. Dù khi tôi hỏi, 'Vì sao ông đến đây?' thì ông nói muốn tìm hiểu và thấy Việt Nam thay đổi nhiều sau 20 năm. Nhưng có lẽ có nguyên nhân khác.
Trong vòng 10 ngày, ông chọn 2 điểm đến là Kiev & Hà Nội. Một nơi đã thay đổi, thay đổi quá nhanh và quá tệ (như ông nói và như chúng tôi thấy) còn một nơi quá chậm (như ông đặt ra câu hỏi cho đồng chí Bá Ngọc nhưng hình như không ai trả lời). Ông cũng hỏi liệu ông có thể viết gì về Việt Nam, về chuyến đi của ông. Có vài gợi ý, còn tôi đề nghị ông viết bài Từ Kiev đến Hà Nội, học theo cuốn sách đầu tay của ông, Từ Beirut đến Jerusalem mà chúng tôi vừa xuất bản.
Có gì giống nhau giữa hai nơi ông vừa đặt chân đến và liệu có thể có gì khác nhau? Hẳn là chúng ta đều thấy rõ ràng sự tương đồng lớn: Ukraina nằm cạnh một con gấu Nga còn Việt Nam nằm cạnh một con hổ Tàu. Ukraina chia làm 2, phía Tây thân EU & phía Đông thân Nga. Việt Nam cũng từng có giai đoạn đó nhưng hơi hướng, ảnh hưởng và phần nào suy nghĩ vẫn còn đâu đó. Miền Bắc có thể thân một ai đấy, miền Nam cũng có thể thân với một ai đấy. Bài toán của mọi người lãnh đạo nào, mọi đảng phái là hòa hợp và xử lý các mối quan hệ với con gấu (& con hổ đó) và với phần còn lại.
Khi Ukraina muốn rời khỏi nước Nga để xích lại gần hơn với EU, với Mỹ... họ đã phải trả giá. Tôi không tin và không muốn tin rằng, việc tách khỏi Trung Quốc có thể cũng mang lại hậu quả như thế nhưng tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vì điều đó hầu như chưa có tiền lệ, vì Việt Nam và Ukraina còn có quá nhiều điểm khác nhau và vì quá nhiều yếu tố khác và nhất là ở Việt Nam không có ½ dân số thân với hổ như thân với gấu ở Ukraina.
Tôi không ở lại đến hết buổi để nghe TF nói, cũng không dự cuộc gặp nhỏ sáng hôm qua, vì thế tôi không đặt cho ông câu hỏi về tương lai của Việt Nam. Nhưng dù có hỏi thì tương lai Việt Nam phải nằm trong tay người Việt chứ?
Sau Kiev là đến thành phố nào? Dù là thành phố nào thì nhất định không phải là Hà Nội, các bạn nhỉ?
Việt Nam phát triển thuộc hàng nhanh của thế giới trong 30 năm qua.
Năm 1989, đầy những thanh niên, con người Việt Nam mơ ước và xếp hàng để đi du học ở Ukraina . Rất nhiều người Việt Nam xuất khẩu lao động sang Ukraina.
Năm 2019, đầy người Ukraina đi làm thuê ở Mũi Né.
Wind of Change !
Vào giai đoạn cuối của nhiệm kỳ Obama, nước Mỹ hết sức bối rối với các chiến lược toàn cầu bị vỡ, do vậy mà tư tưởng dân túy: nước Mỹ trên hết của Trump đã nhanh chóng lên ngôi. Các quan sát của Friedman như Thế giới phẳng, Cành olive và chiếc xe Lexus... cũng đang bị thực tế thách thức vì thế giới đa cực khiến Mỹ phải tìm học thuyết khác để định hình vị thế của mình.
Đúng như Bình nhận định, Việt nam với láng giềng phương Bắc chỉ cùng cái tên Đảng CS chứ không bị lệ thuộc nhiều, chẳng qua liền núi liền sông, giáp biển mà phải thận trọng thoát ra trong ổn định và tìm thế thắng