Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
nhiều thiếu nữ Việt vào Anh bằng visa du học rồi... biến mất
-----
Private schools (trường tư) are making hundreds of thousands of pounds from Vietnamese children who are entering Britain on student visas then disappearing, The Times can reveal.
Children as young as 15 are being brought to the UK by suspected (tình nghi) trafficking (buôn lậu) gangs (băng, nhóm) through legitimate (hợp pháp) visas sponsored (được tài trợ/bảo lãnh) by private schools.
The students typically pay a term’s fees (phí một học kỳ) then go missing within weeks or months of starting at the school. Many disappear into the system and are left at risk of exploitation (bị khai thác) in nail bars (tiệm làm móng), cannabis farms (nông trại trồng cần sa) and brothels (nhà thổ).
photo courtesy: fb tran huu dung.
Bài trước: Đừng hỏi "Chuông nguyện hồn ai"
Tags: miscellaneous
- Câu hỏi tang thương của thời cuộc
Các em còn trẻ và có tương lai đầy kỳ vọng !
Các em lựa chọn con đường từ bỏ quốc gia và quê hương của mình ra đi, để tìm một tương lai mới nơi xứ lạ quê người. Nếu ở thời hậu chiến tranh, sự chia ly đau thương và di cư như một định mệnh đau buồn bắt buộc của thời cuộc, thì loạt chuyến di cư đẫm máu không trở lại của các bạn trẻ này đang khiến cả thế giới rúng động giữa hòa bình.
Cái quá khứ và sự tìm kiếm cuộc sống tự do ắt là điều mà các em mong mỏi đau đáu từ rất lâu. Đó cũng là cách rất nhiều người đã ra đi trước đó, nhưng đối với những thanh niên trẻ, đó là điều khiến chúng ta bàng hoàng !
TẠI SAO CÁC EM LỰA CHỌN ĐIỀU ĐÓ ??? Đó là câu hỏi mà tất cả người trưởng thành ở lại - phải suy nghĩ tận thấu tâm can. Dẫu nhức nhối và đau xót....
Định mệnh của một số người không đơn giản là cách họ tồn tại như thế nào - mà đôi khi sự ra đi của họ chính là bài học đắt giá nhất cho những người còn lại.
Đối với một quốc gia, sự cất bước ra đi - bất chấp rủi ro và tính mạng của các bạn trẻ không còn đơn giản là lựa chọn di cư, mà xa hơn, đó là sự rời bỏ giá trị sống không phù hợp, cuộc sống bế tắc với lứa thế hệ trẻ - thế hệ lẽ ra rất dễ phù hợp với thời cuộc và thể chế.
Chúng ta cần suy nghĩ, hết sức nghiêm túc. Xin đừng để tinh thần của các bạn trẻ tiếp tục bị giam cầm và chết trong những chiếc container lạnh lùng băng giá. Vì bất kỳ quốc gia nào, sức mạnh dân tộc chính là sự tiếp nguồn của thế hệ thanh niên trẻ.
Nếu mất niềm tin của những người thuộc thế hệ cũ là chia ly dân tộc. Thì mất niềm tin của thế hệ trẻ là mất cả tương lai dân tộc!
[img]https://3.bp.blogspot.com/-nfZQ1WBKUOg/XcFCzrje9cI/AAAAAAAB29U/wggvvDK8gj0MACw_ES-dsq9tau5hMEZowCLcBGAsYHQ/s1600/lory%2Bmigrants%252C%2Bdie.PNG[/img]
Giờ có trách trời, trách đất, trách nước Anh kiểm tra nhập cư, trách nước mình nghèo phải ra đi, trách bọn buôn người coi mạng người như cỏ rác... thì cũng có thay đổi được gì, người chết rồi có sống lại được đâu, đau thương tang tóc cũng có giảm được chút nào ...! Điều quan trọng nhất lúc này là bài học cho những người cũng như những gia đình đang có ý định chọn con đường mưu sinh theo cách này. Đừng bao giờ quên ”không ai bảo vệ mình bằng chính mình tự bảo vệ mình, không ai giữ được mạng sống của mình khi mình không lo giữ”. Nếu không tự ý thức được thì tai hoạ có thể đến bất cứ lúc nào.
Mong 39 con người yên nghỉ hương hồn siêu thoát, mong gia đình họ sớm vượt qua đau thương mất mát này.
& GIÁ TRỊ TÌNH NGƯỜI
Thế giới bàng hoàng bởi những giọt máu trẻ rớt trên nỗi đau của thời cuộc.
Cuộc trốn chạy tang thương của các bạn trẻ khiến người ta liên tưởng đến số phận từng con người bấp bênh trong cuộc sống, không ai giống ai, kẻ giàu người nghèo và từng phận người chìm nổi.
Đời người, khởi nguồn sự đầu thai đâu ai được lựa chọn nơi mình sinh lẫn nơi chôn nhau cắt rốn. Tất cả chỉ là số phận định đoạt cho từng kiếp nhân sinh, giữa chốn luân hồi thiên thu vạn kỷ.
Đừng ai trách người khác vì những điều họ đã làm - vì chúng ta không sinh ra như họ, chúng ta không thể hiểu được nỗi đau nào đang diễn ra trong mỗi kiếp nhân thế. Chỉ những kẻ giữ dòng máu quỷ dữ mới không tiếc thương cho nỗi đau của đồng loại. Chỉ kẻ máu lạnh mới cười cợt trên nỗi tang thương của người cùng khổ, nhắm mắt trước phiền muộn của thế giới văn minh.
Nụ cười và nước mắt đan xen trong một xã hội loạn thế, người ta sẽ dễ lãng quên thân phận của người khác vì bản thân mình luôn sở hữu cái tôi và tham vọng cá nhân trên cả tình người.
Nhưng,
Đến cuối cuộc đời,
Không ít người sẽ nhận ra rằng TÌNH NGƯỜI mới là giá trị sống quan trọng nhất mà chúng ta nên theo đuổi. Kiếp nghiệp mà chúng ta gieo ngày nay thì đời sau chắc chắn sẽ phải trả. Lòng tham và sự tàn ác trong mỗi con người nếu không dừng lại kịp lúc thì vạn kiếp chúng ta sẽ khó siêu sinh.
Tiền bạc, chức vụ có nhiều đến mức nào thì đến tận giọt máu cuối cùng của mỗi người chúng ta cũng không thể mua được. Máu chảy đi rồi, nhân sinh trầm mặc thì thế sự cũng chẳng thể xoay hồi. Danh vọng có đến tuyệt đỉnh vinh quang, mũ áo quan có rộng to đến cỡ bá quyền thao túng thì đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng chỉ có thể nằm trong huyệt đạo lạnh lùng.
Thôi thì sống trên cuộc sống này, hãy tranh thủ thời gian lo cho những người thân xung quanh mình. Hãy đón nhận cảm xúc, rũ bỏ tham tàn trong thâm tâm và làm nhiều điều phúc đức. Bởi lẽ, máu con người, ai cũng vậy, đến lúc sẽ ngừng chảy khi tim ngừng đập. Quy luật cuộc đời chẳng thể chuyển xoay và phận giàu nghèo ai cũng tương đồng, nước chẳng bao giờ chảy ngược và thời gian chẳng bao giờ quay trở lại...
Sống ác với người khác, vơ vét tham tàn, bạo quyền bạo chúa, tàn độc với nhân dân, trơ gan với dân tộc...thì đến cuối cùng vạn sự sẽ cũng phơi bày. Cái trí trá tàn độc có ngày cũng sẽ bị phanh phui và cái ác cũng chìm vào bóng tối. Hậu thế sẽ phán xét, ngàn kiếp đời người sẽ phê phán về cái độc tài tham ác.
Đó là tất yếu !
Mỗi sự sống kết thúc chưa hẳn đã là kết thúc, đó là dự báo bắt đầu cho tang thương của thời cuộc. Ngu dốt nào chống lại văn minh nhân loại rồi cũng sẽ trả giá và dân tộc nào cũng sẽ chứng kiến nỗi đau biến thành trí tuệ. Và ở đỉnh cao trí tuệ, mọi người sẽ nhận ra rằng TÌNH NGƯỜI - NHÂN QUYỀN chính là giá trị cao nhất mà tất cả dân tộc trên thế giới này đều hướng đến.
[img]https://1.bp.blogspot.com/-HBU6CxU3e60/XcFEUkALAOI/AAAAAAAB29g/Nup49_feTB4x_XfjZNi5nzDQ3MF98Rs8wCLcBGAsYHQ/s1600/lory%2Bmigrants%252C%2Bdie%252C%2B2.PNG[/img]
Chuyện của giáo sư Từ Chi, hay Nguyễn Từ Chi, có bút danh là Trần Từ, là một nhà dân tộc học ở thế kỷ 20.
Chuyện ổng nhập đề buổi dạy thế này:
- Có một đứa trẻ được bố mẹ sai đi mua hũ mắm. Thằng bé sau khi mua xong đã vội vàng chạy về nhà nên chẳng may vấp ngã, hũ mắm vỡ tan tành, mắm chảy tràn ra đường.
Có một ông người Bắc đi qua, thấy vậy bèn dạy cho nó sự cẩn thận, không vội vàng, không hấp tấp cho dù chỉ là việc đi mua một hũ mắm. Nói xong ông bỏ đi.
Vừa lúc đó một ông miền Trung đi tới. Ông này không nhìn thằng bé, chỉ nhìn hủ mắm và tiếc rẻ: mắm ngon thế kia sao lại đánh rơi cơ chứ. Rồi ông bỏ đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn mắm tràn ra đường một cách tiếc rẻ.
Thằng bé đứng dậy miệng mếu máo, vừa lúc đó một ông người miền Nam bước tới. Ông hỏi thằng bé tại sao khóc.
Thằng bé nói bố mẹ sai đi mua hũ mắm giờ bị rơi bể, không biết về nhà ăn nói làm sao. Ông này hỏi hũ mắm bao nhiêu tiền rồi cho nó đi mua hũ mắm khác.
Vào đề đến đây giáo sư Từ Chi hỏi: tại sao cùng một sự việc lại có ba cách hành xử khác nhau?
Và ông vào bài giảng:
- Hôm nay chúng ta bắt đầu học lịch sử đất đai Việt Nam, để biết ngoài những yếu tố vùng miền, còn có chuyện đất đai đã tạo nên tính cách con người ba vùng khác nhau như thế nào.
Hồi ở Vinh, một sinh viên bị tai nạn, mình đến đỡ em lên. Em nhờ gọi điện về nhà. Mẹ em hỏi ngay "xe có bị chi không?". Mình bực quá, nói lại mấy câu.
Trong gia đình, họ hàng xỉa xói nhau khi gia đình này, gia đình kia gặp nạn...
Mình hỏi ông thầy "tại sao dân Nghệ Tĩnh ít người cấp tiến? ". Ông thầy bảo "thời Pháp có ít Tây học nên làng quê ít được khai sáng, ác và hèn nhiều nên nay hiếm trí thức dẫn dắt xã hội"
Nhà văn Nguyễn Quang Thân và cha mình nói với mình nhiều về nhược điểm của người Nghệ Tĩnh và luôn nhắc mình tránh thói xấu đó và cũng đề phòng sự hèn và đố kị của người có học nhưng nông cạn.
----------------------------
Qua đây, mình nhắc lại: nếu không chuyển vùng hoạt động của SÁCH HÓA NÔNG THÔN ra Bắc rồi tiến ngược vào Trung và Nam, thì số người nhân rộng tủ sách không nhiều như bây giờ.