Brad Pitt độc thân quyến rũ, phong độ đỉnh cao ở tuổi 56
anh đẹp nên anh bị... kỳ thị (bởi ban giám khảo oscar)... :D
-----
...On Feb. 9, Oscar night, our gaze (cái nhìn chằm chằm) will again fix on Pitt, who has been nominated (đề cử) for best supporting actor (nam diễn viên phụ xuất sắc nhất) for his role in “Once Upon a Time.” It’s nice that his peers bothered (lo lắng, lo ngại băn khoăn, áy náy) because they’ve been reluctant (ngần ngại) to honor him in the past. Despite his years of service and critically praised roles, Pitt has won just one Oscar: a best picture statuette for helping produce “12 Years a Slave.” As an actor, he has been nominated three previous times: once for supporting (“12 Monkeys”) and twice for lead (“The Curious Case of Benjamin Button” and “Moneyball”). As a reminder, Rami Malek, Eddie Redmayne and Roberto Benigni have all won best actor.
The academy hasn’t been alone in undervaluing (đánh giá thấp) Pitt. Beauty (sắc đẹp) can be a trap (cái bẫy) as much as a benediction (phúc lành, kinh tạ ơn), including for men. Some of his earlier choices didn’t help, like “Legends of the Fall,” a risible (dễ cười, hay cười) dud (người vô dụng, người bỏ đi; kế hoạch vô dụng, kế hoạch bỏ đi; bù nhìn, người rơm; đạn thổi, bom không nổ) that turns him into a golden sex pony. And neither did hyperventilating journalists: “A body like a Bruce Weber pinup,” one cooed in 1991. Four years later, panting tongue presumably in cheek, People wrote that “you wanted to ride bareback down the slopes of his hair.” Pitt himself fed the slavering by posing for outlets that eagerly indulged their soft-core reveries, like his 1994 Rolling Stone cover for “Interview With the Vampire,” where he stares at the camera like a Fabio-ed Kurt Cobain...
Bài trước: Vì sao đồng nghiệp được thăng chức?
Tags: movie
Kể cũng kỳ. Cuộc đời vào bao vai chính đình đám, phim cháy rạp vô số (Kể vài tên như Huyền thoại mùa thu, Troy, Allied, World War Z, Mr & Mrs Smith). Đến tuổi 56 mới nếm đỉnh vinh quang nhưng chỉ với vai phụ.
Một trong những tay gạo gội diễn bằng mắt xuất sắc, thực sự khác biệt.
Cũng có 1,2 năm, trùng với phim khác, hay hơn
commercial nhưng đều rất nhất nhân văn về thông điệp, xem xúc động nhưng lại không bị giáo điều.
Phim Oscar nhiều phim đề cao hàn lâm. Rất ý nghĩa nhưng khó xem. Như vật thì nghệ thuật chưa dành cho số đông.
Quan điểm của em là vậy.
Bối cảnh phim chả có gì ghê gớm: chủ yếu quay đi quay lại hết ở một căn hộ tầng hầm chung cư cũ lại đến một biệt thự lớn. Cả hai thứ này ở VN tất nhiên rất dễ kiếm.
Phim Ký sinh trùng này thêm một lần chứng minh là làm phim không cần quá nhiều tiền. Cái cần chỉ là một nền điện ảnh trưởng thành.
Mà muốn điện ảnh trưởng thành cũng không cần tiền mà cần có tự do và sáng tạo.
Muốn có tự do và sáng tạo việc đầu tiên cần là giải tán ngay mấy cái cơ quan quản lý điện ảnh và duyệt phim. Duyệt phim giao cho các hội nghề nghiệp. Còn quản lý điện ảnh cứ xem Hollywood có quản gì đâu sao rực rỡ thế
Muốn Oscar có tính đảng cơ ��
Em nghĩ bộ phim có nhiều cảm xúc, lúc đầu ngạc nhiên, sau đó biết là hài, rồi dẫn đến hồi hộp không rõ kết cục ra sao, đến cao trào với nhát dao chết người, rồi cái kết...
Diễn biến tâm lý khá thuận, chỉ có điều theo anh, tại sao anh ta lại đâm ông chủ gia đình chứ không phải bao người xung quanh, cho dù ông chủ này không có gì ác độc hay làm hại ai? Hay chỉ để cho nó có "dark comedy"?
Mức độ bệnh hoạn của Hollywood chắc không chỉ dừng ở Weinstein. Hollywood rồi cũng phải tự bóc từng lớp từng lớp của cái hệ thống đàn áp nhân danh nghệ thuật. Từ năm 12 tuổi, Judy Garland, 1 siêu sao, đã bị các anh trùm của MGM biến thành cỗ máy kiếm tiền, bị ép chơi thuốc để có sức ca hát, body shaming và quấy rối tình dục. (Xem Judy xong trộm vía nghĩ đến thân phận cô bé Shirley Temple, 1 siêu sao nhí khác cùng thời với Judy Garland , lành ít dữ nhiều!)
Judy dù có nhiều thông điệp rất này nọ, vẫn là 1 phim tiểu sử-tribute khá nhàm và khá tiêu chuẩn để ...kiếm giải thưởng. Nhưng đáng xem bởi diễn suất của Renee Zellweger �� Oscar năm nay được mỗi giải này! Nó là 1 đỉnh mới của nghề diễn. Renee vốn đã có rất nhiều sự hiện diện cổ điển, từ đời thường lên phim chỉ cần show up là đủ hút hồn bởi những tính cách đàn bà mắc kẹt trong bé gái, khờ khờ xen với tinh quái, nạn nhân của ấu dâm hoá thành leader nữ quyền. Nên nàng tự nhiên thỉnh thoảng cứ là Renee, thỉnh thoảng thêm 1 tí mong manh đổ vỡ tí đài từ tí cơ mặt là thành Judy, 1 nạn nhân của showbiz và stardom! Chả biết lúc nào diễn lúc nào không:))
Mà rốt lại thì thế giới chắc sẽ vẫn luôn như Hollywood. Bạn vừa phải tắc lưỡi với những cỗ máy mòn vẹt sinh ra để kiếm tiền kiếm giải, lại vừa không quên tận hưởng sự tỏa sáng của những nghệ sĩ kiệt xuất khiến cho thế giới đen tối cách mấy vẫn đáng sống và nhiều hy vọng:)) Bạn đôi khi phải chán ngấy với các bài diễn văn của đám sao, màu mè và giả tạo kêu gào chống phân biệt chủng tộc chống quấy rối tình dục nọ kia, nhưng vẫn nghía qua xem show Oscar Bafta mua vui được mấy khoảng khắc thật lòng��
[img]https://4.bp.blogspot.com/-Cw6DbY8rY40/XkRmn9cCXsI/AAAAAAAB4mI/RaMd1gvbpFc5Uw0vXeT57q0_-nHCIaZfwCLcBGAsYHQ/s1600/judy.jpg[/img]
Parasite đã đạt những gì? Phim truyện xuất sắc nhất (Lần đầu tiên một bộ phim Hàn đoạt giải cao quý này); Đạo diễn xuất sắc nhất; Phim quốc tế xuất sắc nhất; Kịch bản gốc xuất sắc nhất; Dàn diễn viên xuất sắc nhất.
Ngoài Oscar, Parasite cũng đã chiến thắng vang dội tại giải Cành cọ vàng năm vừa rồi. Doanh thu toàn cầu đạt 140 triệu đô cho một bộ phim có chi phí sản xuất rất thấp nếu so với các bom tấn Hollywood.
Lần đầu mình xem Parasite lại là trên máy bay. Quảng cáo cho VNA tí là serie phim "on board" của VNA rất tốt, nhiều phim có giá trị. Và với ai nghiện xem phim trên máy bay như mình thì quá tuyệt, ngốn gần hết số phim trên VNA rồi.
Thường thì phim Oscar không dễ xem, nhưng Parasite thì khác. Bối cảnh và nội dung rất dễ chịu và gần gũi. Nhưng nếu ai thích mấy cái phim hoành tráng, bối cảnh hào nhoáng thì Parasite chỉ phù hợp với ai thích ngắm cảm xúc, thích xem kỹ lưỡng từng phân cảnh, xem cử chỉ từng nét mặt mà thấy được nội tâm, cách suy nghĩ và biểu cảm thành hành động.
Kịch bản và ý tưởng của Parasite rất xuất sắc. Câu chuyện của 2 gia đình, một siêu giàu và một siêu nghèo. Tình cờ cậu bạn thân của anh con gia đình nghèo mang đến tặng một hòn đá cảnh và một lời đề nghị thay thế cậu ấy làm gia sư tiếng Anh cho con gái gia đình siêu giàu. Anh con trai, học giỏi nhưng không vào đại học vì gia đình chỉ có một việc làm là gấp túi pizza, không đủ tiền trả học phí, đã phải nhờ cô em gái, rất giỏi photoshop và đồ hoạ, "chế biến" hồ sơ sinh viên để nhận được công việc gia sư được trả béo bở đó.
Ngày đầu tiên đi dạy cậu đã biết lấy lòng bà chủ và cả tình cảm yêu đương của cô con gái bằng sự khéo léo và khả năng quan sát nắm bắt tâm lý của mình. Cậu câu thêm việc gia sư dạy vẽ cho đứa con trai nhỏ của gia đình đó bằng cách giới thiệu phóng đại về một cô bạn có năng lực siêu cao về hoạ và tâm lý đồ hoạ, đó là cô em gái giỏi photoshop. Và cứ thế dần dần, anh em kéo thêm việc lái xe riêng của gia đình cho ông bố, quản gia cho bà mẹ, bằng cách lập mưu đuổi anh lái xe và bà quản gia cũ. Cả gia đình siêu nghèo đến làm việc cho gia đình siêu giàu, mà không để cho họ biết đó là một gia đình.
Nội dung trên không phải spoil, bởi đoạn hay mới bắt đầu từ đây. Từng tình tiết nhỏ của 2 gia đình đó mới bắt đầu. Từ "Ký sinh trùng" mới thực sự xuất hiện. Để dành cho mọi người xem.
[img]https://2.bp.blogspot.com/-dRUznBCglS4/XkRpnalTvJI/AAAAAAAB4mQ/7GB9NhzlNQgtgNV_B91GQVtod88XMPHLACLcBGAsYHQ/s1600/parasite%252C%2Bend%2Bcapitalism.jpg[/img]
In Bong’s words: “People have to maintain mutual respect towards each other,” says Bong. “And this film deals with a situation where that minimal amount of respect you should have towards another human being is completely destroyed and ignored.”
Từ qua đến giờ chắc những trang phim miễn phí đang bổ sung lưu lượng để hứng lượng người xem lớn cho siêu phẩm đời thường Parasite.
“Ký sinh trùng” được biên kịch mô tả ngay từ đầu bằng làn khói sương của đợt phun thuốc diệt khuẩn mà Nhà siêu nghèo phải hứng khi ở trong căn nhà thấp hơn nhiều so với mặt đường của họ. Ông con mình khi xem lần thứ tư đã hỏi có phải tình tiết phun thuốc diệt khuẩn là biên kịch đã cố ý truyền thông điệp về những người nghèo khổ đang sống dưới đáy của xã hội và bị khinh miệt phải không bố?
Nó nói đúng. Mọi tình tiết trong Parasite đều truyền đi một thông điệp nào đó. Nhất quán là thông điệp khoảng cách ngày càng lớn giữa người siêu giàu và người siêu nghèo. Với siêu nghèo, trận mưa lớn là cảnh không nhà, là giấc ngủ tại khu tập trung. Với siêu giàu, mưa hết là không khí trong lành và thời tiết tuyệt đẹp để tổ chức tiệc tùng.
Tình thế xoay chuyển quá nhanh
Siêu nghèo mơ ước được ngâm mình trong chiếc bồn tắm với hương liệu cao cấp, nằm trên chiếc giường có giá 20.000 đô, mở tiệc trên chiếc bàn gỗ anh đào cỡ lớn được làm thủ công có giá 12.000 đô, uống những ly Whisky hảo hạng 70 năm. Những con số thật trong Parasite.
Vài giờ trước đó là hiện thực, vài giờ sau đó là không nhà, ngủ trong trại tập trung. Thông điệp của siêu nghèo là không thiếu ước mơ, nhưng đừng hiện thực hoá bằng những thứ không do công sức của mình. Vài ngày trước, với cả nhà siêu nghèo là giấc mơ có thật, cả gia đình tự dưng có việc làm sang chảnh. Vài ngày sau là con gái chết, bố sống trốn chạy dưới tầng hầm, mẹ con ra toà, để lại niềm mơ ước đổi đời thực sự cho con trai bằng quyết tâm học hành để trở nên giàu có đến mức có thể mua lại toà biệt thự đó để bố có thể đàng hoàng bước ra ánh sáng từ bóng tối căn hầm.
Thông điệp về khát vọng vươn lên là có thật. Ai cũng có quyền mơ về một cuộc đời sung sướng theo định nghĩa của bản thân. Với siêu nghèo, cứ có nhiều tiền như thế là hạnh phúc, nhiều tiền thì ai cũng trở nên tốt bụng.
Thông điệp về mưu cầu điều tốt đẹp là có thật. Nhưng cũng là thông điệp về sự hưởng thụ mà không làm, sự đố kỵ là vốn có của bản thể con người cho dù là chẳng có lý do gì.
Người xem thấy được hai nhà siêu nghèo hưởng thụ ra sao bất chấp tiêu dùng những thứ không thuộc về họ. Có cơ hội là dùng ngay. Nó nằm trong khoảng cách tư duy với siêu giàu. Trên góc độ tài chính mà nói, tiêu dùng ngay khi có thể là nguồn gốc của siêu nghèo. Parasite truyền thông điệp khá rõ. Một giây trước đang tiêu dùng, thì khoảnh khắc sau đó đã xuống hầm. Ai cũng có ước mơ về cuộc sống chỉ tiệc tùng, du lịch sang chảnh, trải nghiệm cuộc sống, đi xe Benz, ở nhà chó chạy, nhưng mấy ai chăm chú đi tạo nền tảng cho giấc mơ?
Đố kỵ là vốn có trong bản thể con người. Mà siêu nghèo không loại trừ. Kết phim, cảnh sát vẫn không thể tìm ra được động cơ cho án mạng. Bởi nó chỉ có thể tìm thấy trong sự đố kỵ, sự dồn nén cùng cực của cái gọi là “mùi của người nghèo”.
Đến cái việc “rất yêu vợ” thôi mà tài xế Kim cũng đố kỵ với ông chủ Park của mình. Chứ đừng nói gì đến sự giàu, thành đạt và sung sướng. Thông điệp này thực tế đến nỗi, trong mỗi chúng ta ai cũng có nhưng chẳng ai nhận ra. Vậy về yêu vợ/chồng đi, đừng đi đố kỵ với sự yêu của người khác. ��
Sự đố kỵ không chỉ nằm trong sự nghèo, mà dù bạn giàu và sung sướng hơn vài tỷ người khác thì bạn vẫn đố kỵ. Đơn giản là không dễ để người ta buông bỏ được chữ “Sân” để sống đúng với giá trị mình mang lại. Muốn buông bỏ thì phải rèn luyện, mà mấy ai rèn luyện? Họ chỉ cho rằng buông bỏ là sự yếu đuối mà thôi. Và cả đời đi đố kỵ. Không thể hiểu nổi giá trị của bản thân.
Trong một XH mà người siêu giàu sống cạnh người siêu nghèo, mà người siêu nghèo có rất ít cơ hội để vươn lên, thì bản thân người siêu giàu đã tự đặt mình vào nguy cơ mất an toàn.
Muốn duy trì một xã hội với những khác biệt giai cấp quá lớn, cần rất nhiều thể chế xh để duy trì trật tự và an ninh (theo nghĩa đen nhất), từ cảnh sát, quân đội (vũ lực) và tôn giáo (tinh thần, tâm linh) giúp người giàu nhân ái và người nghèo bằng lòng chấp nhận cái nghèo mà không phản kháng.
Không phải ngẫu nhiên mà tiền trợ câp xã hội được gọi là social security- mà ta dịch là an sinh xã hội, trong khi nghĩa đen của nó là an ninh an toàn về mặt xh. Chả phải đó là số tiền lấy của người giàu phân phối lại cho người nghèo hay sao?
Và cũng chả phải ngẫu nhiên mà các nước giàu hàng năm trích một khoản ko nhỏ cho development fund - viện trợ phát triển cho các nước nghèo.
Xét đến cùng dù giàu dù nghèo thì chúng ta đều phụ thuộc lẫn nhau, phải không?
Ký sinh trùng ở đây có thể là one và cũng có thể là another, nhỉ?
Nhà siêu giàu là một gia đình hoàn hảo. Chồng là doanh nhân thành đạt, vợ đẹp và biết chăm lo, một trai một gái ở trong căn nhà ước mơ. Và quan trọng hơn là cả gia đình là những người tốt. Một câu nói của bà vợ nhà siêu nghèo trong Parasite "They are nice because they are rich" (Họ tốt bởi vì họ giàu).
Thông điệp rất rõ ràng của nhà siêu giàu là sự thành đạt, giàu sang không phải ngẫu nhiên mà có. Chỉ có một số rất ít người sinh ra đã ở vạch đích khi bố mẹ của họ đã quá giàu, còn lại phần lớn siêu giàu là từ sức lao động, là từ bàn tay và khối óc mà ra.
Ông chủ Park là một người vô cùng tinh tế và nhạy cảm hay nhạy bén. Chỉ có người rất thông minh mới có thể có được sự tinh tế và nhạy cảm như thế. Cộng với sự sáng tạo, ông Park đoạt danh hiệu Doanh nhân sáng tạo của năm, thì việc ông Park trở thành một doanh nhân thành đạt và giàu có là hợp logic.
Parasite không cho ta thấy xuất thân của ông Park, nhưng những gì ông ấy hành động thể hiện một sự trưởng thành rất lớn mà không phải những người "sinh ra ở vạch đích" dễ dàng có được. Có nghĩa là ông phải phấn đấu rất nhiều, làm việc chăm chỉ, sáng tạo, nhạy bén. Đấy là điểm mấu chốt của siêu giàu. Đừng có nghĩ rằng mình giỏi và chăm chỉ là đủ để thành công, bởi chăm chỉ quá thường thiếu sáng tạo, học giỏi quá thường thiếu nhạy bén, nhạy cảm.
Mr. Park của Parasite thì khác. Cái cách ông quan sát ly cafe gợn sóng để đánh giá năng lực lái xe, suy luận từ những ánh mắt và câu nói nhỏ nhất của những người xung quanh để nắm bắt tình hình đã nói lên điều đó. Ông Park hiểu những vấn đề giới hạn của người lái xe chỉ qua hành vi chửi chiếc xe lấn đường, chỉ với câu nói của tài xế Kim "Dù sao ông rất yêu vợ" mà ông Park có thể nhận thấy ngay vấn đề của tính đố kỵ và sự miễn cưỡng. Điều này không phải ai trưởng thành cũng làm được, và siêu giàu là như thế.
Nhà siêu giàu hoàn hảo
Ông Park và vợ quả là hoàn hảo. Quan sát tinh tế để đưa ra các hành động giúp đỡ người khác một cách ý nhị, nghĩ tốt cho những người làm việc cho mình. Có lẽ đúng là vì họ giàu nên họ có điều kiện làm như thế. Nhưng cũng phải nói là họ giỏi thì họ mới làm được như thế. Sự hiểu biết giúp cho siêu giàu đối nhân xử thế tốt. Chứ nhiều người giàu hơn rất nhiều mà không có hành xử tốt và đúng như họ. Họ không bị vướng vào chữ "Si", mà có trí tuệ. Muốn thế thì quay lại vấn đề giống như buông bỏ chữ "Sân", họ phải rèn luyện mới có trí tuệ.
...
Trong dòng phim châu Á, về mặt nghệ thuật tôi thích các phim của Nhật và một số phim TQ hơn. Dưới con mắt rất nghiệp dư (và ít xem phim) của tôi Parasite hơi yếu về diễn xuất, quay phim, âm nhạc, và thậm chí cả cách dàn dựng của đạo diễn (có không ít sạn). Điểm ăn khách nhất của bộ phim là kịch bản, rất xứng đáng với giải Best Original Screenplay dù có một chút "kịch" (không phải kịch tính) và hơi dramatic quá nhưng dễ hiểu/dễ theo dõi chứ không quá nặng đầu như nhiều kịch bản của Hollywood.
Gia đình Kim cả 4 người đều là những "kỳ nhân". Cái cách cậu con trai Ki-woo "bắt mạch" cô tiểu thư Da-hye ngay trước mặt bà Park trong buổi học đầu tiên hay cô con gái Ki-jeong thuần phục cậu Út nhà Park rồi cởi quần lót để lại trong xe cho thấy 2 cô cậu này nếu cuộc đời đi theo hướng khác khả năng sẽ thành CEO hay trùm mafia chứ chẳng chịu ngồi xếp hộp pizza như đạo diễn cố tình gán ghép. Ngay cả bà mẹ Chung-sook dù có vẻ lù đù và chậm hiểu nhất trong nhà nhưng với cú đá know-out bà Moon-gwang rồi xiên chết ông Geun-sae cuối phim cho thấy bản lĩnh của người phụ nữ này cũng rất phi thường.
Bởi vậy tôi không đồng ý với tác giả PDP cho rằng cả hai gia đình parasite này không dám lật đổ nhà Park để thay đổi cuộc đời của họ. Chí ít nhà Kim sẽ/dám làm và có đủ khả năng làm được, cứ xem những mánh khóe anh em Ki-woo và Ki-jeong dàn dựng trong nửa đầu của bộ phim. Rồi kế hoạch của Ki-woo tán tỉnh cô con gái Da-hye nhà Park và sẽ cưới cô này, nhà Kim chắc chắn sẽ không chịu làm thân phận parasite lâu dài nếu không xảy ra những bi kịch trong nửa sau của bộ phim.
Nhưng tôi đồng ý với tác giả PDP rằng bộ phim đã cố tình không nhắc đến vai trò của nhà nước. Cả bộ phim chỉ có 2 cảnh có bàn tay nhà nước: một ở giữa phim khi các gia đình bị ngập mất nhà được bố trí cho ngủ trong một sân thể thao, thứ hai ở cuối phim khi mẹ con Chung-sook/Ki-woo đứng trước vành móng ngựa. Dường như đạo diễn muốn lột tả Hàn Quốc như là một xã hội tư bản hoang dã với bất công/bất bình đẳng là điều hiển nhiên và không thể xóa bỏ. Cảnh nhà Kim bị Pizza General trừ 10% tiền công ở một khu phố ổ chuột chằng chịt dây điện và lụt lội như Hà Nội chẳng khác nào bối cảnh Chicago thời 1920s.
Nhiều nhà bình luận phim cho rằng sự phân biệt giầu nghèo là thông điệp chính của bộ phim. Tác giả PDP còn đi xa hơn lồng ghép thân phận parasite với Social Darwinism và Neo-Marxism. Nếu trên đời này có công lý thì không thể/không nên tồn tại những tầng lớp giầu có/thừa mứa như nhà Park trái ngược với những gia đình nghèo khổ không lối thoát như nhà Kim, hay như ông chồng bà quản gia cũ phải chấp nhận thân phận gium/dế 4 năm trời chỉ để tránh loan sharks. Vợ chồng Moon-gwang/Geun-sae có phải parasite không hay chỉ vì họ cũng không có lối thoát?
Rất ít người để ý đến một thông điệp nhỏ khác của bộ phim. Cả hai gia đình parasite đó. dù đầy dối trá thậm chí bất lương/xảo quyệt nhưng là những gia đình đầy tình cảm. Nhìn cái cảnh bà Moon-gwang đút bình sữa cho ông chồng Geun-sae khi đội mưa gió quay lại nhà Park hay cảnh bà mẹ Chung-sook xông vào cứu con cuối phim có thể thấy họ vẫn đầy bản năng bảo vệ người thân. Trái lại ông Park giàu có (và học thức) vẫn còn kịp bịt mũi khi con trai đang ngàn cân treo sợi tóc, hay đoạn hai vợ chồng họ vẫn "thử cảm giác lạ" khi cậu con trai ngủ ngoài lều dưới trời mưa bão. Có vẻ như khi người ta bận bịu kiếm tiền/tiêu tiền thì cái bản năng rất người như ở nhà Kim sẽ dần mai một.
Rồi mấy chục bạn bè thượng lưu của nhà Park trong bữa tiệc cuối phim, rất chỉnh chu/bóng bẩy và tất nhiên là sành điệu, bỏ chạy hết để mình bà Chung-sook vật lộn với một tên sát nhân khiến tôi tự hỏi vậy ai mới là parasite trong xã hội?