Nhiếp ảnh gia quý tộc Ý

shared from fb archivu,
-----
Adolfo Farsari sinh ra ở Ý, trải qua một cuộc đời binh nghiệp ngắn ngủi ở Mỹ trong nội chiến, sau một biến cố gia đình ông đã dành 5 năm đi du lịch rồi chuyển tới Yokohama năm 1873, thành lập công ty và sau này là một trong những công ty nhiếp ảnh thương mại lớn nhất, giàu có nhất và đáng chú ý cuối cùng do người nước ngoài sở hữu ở Nhật Bản.

Tự học nhiếp ảnh và mở studio của riêng mình vào năm 1885 khi ông mua lại cổ phần và phim âm của Stillfried & Anderson. Năm 1886, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả, trong năm tháng sau đó, ông đã đi khắp nước Nhật Bản, chụp những bức ảnh mới để thay thế vào đó. Ông mở lại studio của mình vào năm 1887 với 1000 bức ảnh trong tay.

Ba năm tiếp theo, nhờ sử dụng một cách tiếp cận sáng tạo: tô màu các bức ảnh của mình tạo ra những bức ảnh chất lượng với giá bán cao hơn, đặc biệt là những bức chân dung và phong cảnh được tô màu bằng tay của ông.

Không nhiều người Nhật có thể mua được khi một bức ảnh chân dung lúc đó thường có giá tương đương khoảng một tháng lương của một nghệ nhân. Chính vì vậy Farsari và các nhiếp ảnh gia thời đó thường tập trung vào hai loại chủ đề: “phong cảnh” và "phong tục" của Nhật Bản và đã thu hút được khách hàng là những người giàu có từ châu Âu và Mỹ qua du lịch.

Sau này Farsari đã phát triển thêm việc kinh doanh album ảnh. Studio của ông thường tạo ra các bản in đơn sắc được tô màu bằng tay. Những ảnh này thường được trang trí bằng tay và bọc bìa bằng gấm lụa hoặc ván sơn mài khảm ngà voi và vàng. Giống như những người cùng thời, Farsari hay chú thích và đánh số trên các bức ảnh của mình, thường là chữ trắng trên nền đen.

Ông thuê các nghệ sĩ xuất sắc, hoàn thành ảnh chất lượng cao với tốc độ hai hoặc ba ảnh in màu thủ công mỗi ngày. Các ảnh của ông có màu sắc trung thực và sử dụng những chất liệu tốt nhất. Do đó, tác phẩm của ông thường rất đắt, nhưng vẫn nổi tiếng và thường được du khách đến Nhật Bản khen ngợi, thậm chí còn được Rudyard Kipling, văn hào Anh người đoạt giải Nobel năm 1907, giới thiệu sau chuyến thăm Yokohama năm 1889 .

Cùng năm đó, Farsari đã tặng cho Vua Ý một album ảnh sang trọng. Đến những năm 1890, danh tiếng ngút trời của studio đã giúp ông độc quyền chụp ảnh Khu vườn Hoàng gia ở Tokyo.

Farsari trực tiếp phỏng vấn và tuyển các chuyên gia pha màu, họ phải có kinh nghiệp về kỹ thuật vẽ tranh của Nhật Bản. Sau khi được tuyển dụng, được đào tạo trong vài tháng, mức lương cơ bản thợ tô màu tăng đều đặn khi Farsari thấy hài lòng với công việc của họ.

Một người tô màu có năng lực và trung thành có thể kiếm được gấp đôi mức lương so với các studio khác của Yokohama và nếu làm thêm vào chủ nhật tiền công sẽ gấp đôi, họ cũng nhận được tiền thưởng và quà tặng khác thường xuyên.

Tuy nhiên, để đảm bảo đúng tiến độ giao hàng dày đặc, Farsari phàn nàn trong một bức thư gửi cho em gái ở Ý rằng, để thúc nhân viên của mình, ông ta thường giận dữ, chửi thề và thậm chí đánh đập họ.

Đến năm 1891, studio của Farsaricó 32 nhân viên, trong số đó 19 người là các nghệ sĩ tô màu bằng tay.

Năm 1885, Farsari có một con gái với một người phụ nữ Nhật Bản. Ông tự mô tả mình sống như một kẻ lầm đường lạc lối, kết giao với rất ít người bên ngoài công việc kinh doanh, và ngày càng mong được trở lại Ý. Ông đã cố gắng lấy lại quyền công dân Ý đã bị mất khi di cư sang Mỹ, và ông thậm chí còn hy vọng được làm kỵ binh và gia nhập tầng lớp quý tộc Ý.

Vào tháng 4/1890, ông và con gái rời Nhật Bản về Ý. Vào ngày 7/2/1898 Farsari qua đời tại nhà riêng của gia đình ông ở Vicenza.

Ảnh của #Farsari đã được phổ biến rộng rãi, được in hoặc nói đến trong sách vở và các tạp chí định kỳ, đôi khi được các nghệ sĩ tái hiện trên các phương tiện truyền thông khác; họ đã định hình nhận thức của người nước ngoài về con người và các địa danh Nhật Bản, và ở một mức độ nào đó đã ảnh hưởng đến cách người Nhật nhìn nhận về bản thân và đất nước của họ.
Tags: artjapan

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc