Cách mạng đèm đẹp

shared from fb Trúc Nhã,
-----
Thì ra ngoài chuyện lá cờ tơi tả, một số người phê phán cái "hình thể" của người lính phất cờ trong trận tấn công cuối cùng. Nhiều các cô váy xống cà phê nũng nịu bảo úi giời ơi em tưởng maaaa..., một số người kêu giống tranh đả kích, thậm chí có người bảo đây là tranh của bọn phản động.


Tôi xin nói luôn, đơn vị tôi mấy năm chiến trường K, về độ khốc liệt không thể bằng thế hệ cha anh trong trận Điên biên phủ, nhưng tôi đã chứng kiến nhiều gương mặt lạc hồn còn dữ dội hơn, nói đúng ra trong những trận sinh tử, khi đã lên cơn say máu rồi thì con người ta nó mang một khuôn mặt khác, thậm chí một tính cách khác. Có những anh nhát thường ngày bỗng điên rồ như thú dữ và ngược lại. Khi im tiếng súng sau trận đánh, mọi thứ mới dần dần trở về phần người bình thường.

Đơn vị tôi không thiếu những anh khiếm khuyết hình thể nhưng vẫn cầm súng: Hòa lác giống hệt nhân vật trong tranh này luôn, rồi Thiệu mù mắt mống, đêm phải gác chung với Ban điếc. Một thằng bảo thấy địch vào mày bảo tao, thằng kia bảo mày nghe thấy âm lạ thì nhắc tao. May họ vẫn còn sống cả ở đây. Rồi còn Cầm điếc, Lẽ ve, Lượng khỉ....kể sao cho xiết.

Có những điều người lính chứng kiến sống để dạ chết mang theo, và có thể sẽ phải nghĩ về những chuyện này suốt đời. Chiến trận là vô luân và đau khổ, và sau đó người ta mới trở lại hồn người. Hùng nào chẳng có bi ở trong đó, cũng như chiến thắng nào chẳng có hy sinh. Làm gì có cái thứ chiến tranh đèm đẹp người lính xung phong dưới chớp đạn cầu vồng.

Các bạn chê chúng tôi cũng không sao, những người lính trận thực sự cũng chẳng cần tranh cãi làm gì. Có điều có những dòng tiết đọng của anh em tôi chảy ra cũng màu đen nâu như cốc cà phê các bạn uống sáng nay đấy.

Cẩn thận không nó dây vào váy xống nhé!

*Trên đây là stt của nhà văn của lính, từng chiến đấu ở chiến trường biên giới Tây Nam -Nhà văn Trung Sỹ, tác giả của những cuốn sách nổi tiếng viết về chiến trường.
Tags: artcolumnist

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc