350 nghìn tỷ chắc không đủ
Hãy dùng quyền lực đúng cách và có văn hoá.
Đây là công văn của một bộ đáng nhẽ phải có văn hoá ứng xử đáng được coi là mẫu mực nhất.
Nhà có tang thì mọi hoạt động vui chơi, kỉ niệm nọ kia phải hoãn. Đấy là một cách ứng xử rất cơ bản mà không chỉ người Việt Nam mà dân tộc nào trên thế giới cũng có.
Tôi không lên tiếng về cái sự kiện kia, bởi tôi có phần thông cảm với công tác chuẩn bị sự tốn kém khi phải hoãn một sự kiện đã được chuẩn bị nhưng cái công văn này thì không chấp nhận được.
Khi thấy một sự việc không hợp lý, người dân hay một thành viên nào đấy của xã hội có quyền lên tiếng phản đối. Bộ Văn Hoá lại đòi trừng trị những tiếng nói có trách nhiệm với xã hội.
Những sự phản đối có tính xây dựng, họ là những người thấu cảm với nỗi đau mất mát của mấy chục người thiệt mạng một cách vô cùng đau đớn, vô cùng kinh hoàng khi cả gia đình cùng chết mà không ai giúp được ai.
Nỗi đau là vô cùng lớn, sự thương cảm có thể biến thành những câu viết nặng nề, điều ấy người có văn hoá sẽ thông cảm được, sẽ hiểu được và nếu là người có văn hoá, người ta sẽ cúi đầu xin lỗi vì đã có hành động, trong trường hợp này là một hoạt động không hợp lý với nỗi đau mà xã hội đang cảm nhận, đang gánh chịu.
Không! Bộ Văn Hoá nhất định không chọn cách ứng xử có văn hoá ấy. Bộ đã quyết tâm thể hiện rằng chúng ta cần rất nhiều nghìn tỉ để phục hưng văn hoá bằng chính hành động ra một công văn đòi một bộ khác xuống tay trừng phạt.
Quyền lực cần dùng đúng chỗ là thực thi công lý, nếu không quyền lực ấy sẽ gây ra sự bức xúc lớn hơn trong lòng dân chúng.
Tôi đề nghị Bộ Văn Hoá nên xin lỗi người dân vì cả hai việc, tổ chức một sự việc không đúng chỗ, đúng lúc và ra một công văn vô lý, vô tình, độc đoán, lạm dụng quyền lực và cần "phục hưng văn hoá".
from fb Chau Doan,
Tags: columnist
Mách nữa đi nào con?
Đó là điều Bộ cần lý giải với công chúng chứ không phải là nói chương trình đã được chuẩn bị từ trước và có sự tham gia của lãnh đạo Ban Tuyên giáo trung ương và các bộ ngành !
Tôi đã từng viết : Quốc Yến chiêu đãi Tổng thống Mỹ thì trong tình huống này cũng xin huỷ vì hành xử như thế người ta mới kính trọng mình !
Một đứa trẻ mếu máo giẫy đành đạch ăn vạ, kêu gọi anh chị nó xúm vào đánh mấy thằng bạn mà nó kêu là “nói xấu” nó! “Mấy anh chị ơi, tui đang làm việc có ý nghĩa. Mà tụi nó phê phán tui bằng những lời phản cảm, trái chiều! Chúng làm mất uy tin tui, mất uy tín các anh chị, mất uy tín cha mẹ chúng mình… Phải quánh chết mẹ chúng nó!”
Đó là cảm nhận tếu táo của tôi khi đọc cái văn bản lan truyền trên mạng mà ngày đầu tôi hồ nghi là giả. Nay nghe nhiều người nói là thật, xin được nghiêm túc và trực tiếp thảo luận vài ý với văn bản được-cho- là-thật ấy!
1) Thiên hạ ngoài đường, dù thích hay không thích cái lễ trao Giải báo chí toàn quốc “Vì sự nghiệp phát triển Văn hoá Thể thao và Du lịch”, chẳng mấy ai mất thì giờ phê phán việc tổ chức lễ đó. Việc họ phê phán là cách tổ chức lễ với đàn ca múa hát rộn rịp ngay trong ngày năm mươi sáu đồng bào chết thảm vì hỏa hoạn! Họ nói rằng trong lúc mọi người có lòng, rất nhiều người có lòng, đứng người, chết lặng vì thảm họa mà bộ Văn hóa Thể thao Du lịch tổ chức như vậy thì phản cảm. Xin hỏi ý kiến nhận xét, phê bình rằng việc đó “phản cảm” có đúng không? Hay từ đó nhẹ quá? Hay nặng quá?
2) Như nêu trên, thiên hạ chủ yếu phê phán đàn ca múa hát rộn rịp, vui vẻ trong ngày thảm họa. Điều này khá rõ ràng. Sao cái công văn kia không có một lời đúng, công bằng về sự phê phán này! Hoặc công văn không thấy ý đồ tốt, xây dựng của lời phê phán? Hoặc công văn thấy mà không nói ra? Cả hai điều đó đều xâm phạm tính công bình văn hóa. Vì đây là công văn của bộ Văn hóa, có phải sự xâm phạm tính công bình của nó càng nêu gương không tốt cho xã hội?
3) Bộ là bộ Văn hóa, nếu thấy việc tổ chức lễ trao giải không thể hoãn lại, vẫn phải tổ chức, Bộ không thể có một biện pháp tổ chức trong tinh thần mặc niệm mối buồn chung của dân tộc sao? Buổi lễ trao giải vẫn có thể song hành với tinh thần sầu lo vì thảm họa được mà! Nếu buổi lễ được tổ chức song hành như vậy, ý nghĩa văn hóa của buổi lễ có được tôn lên không? Dân chúng có cảm kích không? Có là một đóng góp vào “chấn hưng văn hóa” không?
4) Bộ là bộ Văn hóa, nếu thấy thiên hạ phê bình trật sao không dùng phương cách văn hóa trả lời? Ấy là trình bày, giải thích ý đồ của mình. Trình bày nội dung độc đáo, sâu sắc của buổi lễ sao cho đám đông thấy được các phê phán là nông cạn, không đúng. Nếu thuyết phục được nhiều người tin vào điều đó, những người cầu thị, tự trọng, thấy mình phê phán sai sẽ xin lỗi. Cách tương tác như vậy sẽ tạo nếp tốt đẹp cho hoạt động thảo luận trong xã hội. Điều đó có góp phần “chấn hưng văn hóa” không?
5) Bộ là bộ Văn hóa, nếu thấy thiên hạ có ý kiến khác với mình mà mét riêng với một bộ chủ quản khác yêu cầu dùng “các biện pháp xử lý” là đàn áp tư tưởng, chơi vậy “chơi không ngon!”. Trong thể chế chuyên chính, việc này nơi các bộ khác còn có thể thể tất, còn bộ Văn hóa mà vẫn dùng cách này thì bộ Văn hóa có giữ được khuôn mặt văn hóa không? Giới văn hóa là giới có kiến thức, có lập luận, có tư tưởng, có tinh thần và nếp sống cao đẹp, mã thượng, giới ấy lẽ ra phải dùng các thế mạnh của mình để thuyết phục đám đông. Giới ấy lẽ ra phải bằng các thành quả thuyết phục đám đông, dần dần hướng bộ máy công và xã hội bỏ dần các biện pháp đàn áp tư tưởng để đi vào con đường tổ chức trình bày, thảo luận các ý kiến, kiến thức trái chiều. Việc ấy mới góp phần vào “chấn hưng văn hóa” thực chất, xây dựng xã hội ngày càng có tính văn hóa và tri thức cao!
Xin giới có trách nhiệm bộ Văn hóa đừng đánh giá bài viết này là bôi bác. Trong khi nêu lên điều nó nghĩ là đúng đắn, bài được viết với lòng đau xót khi nhìn hiện trạng môi trường văn hóa nước nhà! Chưa bao giờ chấn hưng văn hóa cần thiết như bây giờ, và câu hỏi quan trọng là điều gì cần chấn hương trước, nơi nào cần chấn hưng trước…
Lê Học Lãnh Vân, ngày 17 tháng 9 năm 2023
Khi anh một mình một thảm đỏ, gạt cả nguyên thủ quốc gia ra rìa trái thì tôi nghĩ rằng có lẽ anh bị MÙ MÀU. Anh chỉ nhìn được màu đỏ thui; Các màu khác thì không nhìn được.
Khi anh dựng một "bức tường người" che kín hết các nữ cầu thủ xinh đẹp, giỏi giang đến cả thế giới cũng phải nể phục trong Lễ xuất quân đi dự vòng chung kết World cup nữ 2023 thì tôi nghĩ anh không chỉ mù màu mà là MÙ TOẢN TẬP. Mù toàn tập thì đứng ở mô cũng rứa, nhà ngói cũng như nhà tranh thôi.
Khi anh tổ chức một buổi văn nghệ nhảy nhót tưng bừng để trao giải gì gì đó ngay trong đêm đầu tiên của thảm kịch Khương hạ thì tôi nghĩ rằng anh không chỉ mù mà còn bị ĐIẾC (điếc thì mới không sợ súng) và nghiêm trọng hơn nữa là anh KHÔNG CÓ TRÁI TIM. Vì không có trái tim nên không biết rung động trước nỗi đau đồng bào. Về mặt này thì anh không đủ tư cách để ngước nhìn anh Shipper đã cứu được mười mạng sống trong hỏa hoạn Khương hạ đâu.
Khi anh làm cái công văn đóng con mộc đỏ choét với giọng điệu vừa dọa dẫm dân chúng vừa vu vạ kiểu Chí phèo rằng thì là ..."bình luận phản cảm, trái chiều liên quan đến lãnh đạo Đảng, Nhà nước, rằng thì là phải xử lý nọ kia... Ối giời ơi ! Chí phèo có sống lại cũng không thể điêu ngoa được bằng anh. Anh định lập luận theo Chí phèo "Nó đánh tao thì cũng như đánh cha nó!" chứ gì ? Tôi nói thẳng nhé: Giờ thì tôi nghĩ rằng anh không chỉ mù, điếc mà còn NGÔNG CUỒNG hết thuốc chữa. Một kẻ bệnh hoạn như vậy thì liệu Thủ Tướng, Quốc Hội có dám tin tưởng mà trao cho một khoản tiền khổng lồ 350 ngàn tỷ để anh chấn hưng cái gì gì đó không nhỉ ???
Đây là vấn đề nhận thức và nền tảng văn hóa, bản lĩnh của người nhà quản lý, nghệ sỹ tham gia chương trình và của cả người đến xem (khán giả) nữa.