Indonesia nhiệt đới

Ngày 1, 2


Đi Indonesia phải transit rồi, qua Singapore hoặc Malaysia. Hai vợ chồng chọn Singapore Airlines để tích điểm thẻ Kris Flyer của chồng. Chuyến bay vào sáng thứ Hai thì Chủ nhật vợ check in on line bằng iPad mà không thể nào kéo được lệnh xổ dòng ngày tháng nên thôi, mai ra sân bay rồi check in tại quầy. Thế mới thấy cũng có lúc cái iPad của chồng không ngửi được :D

Chuyến bay lúc 1h chiều mà chồng hò dô đi từ rõ sớm 9h sáng, để đón chị Quỳnh và xong các thủ tục check in còn giải quyết cái dạ dày luôn trong tình trạng strike on của chồng tại sân bay. Với kinh nghiệm một năm hai tháng sau ngày cưới, vợ đã chuẩn bị đồ ăn thức uống kỹ lưỡng cho chồng trong hành lý ký gửi để dự trữ cho cả tuần và hành lý xách tay để "hành động ngay" bất kỳ khi nào được nghe câu hỏi ngọt ngào của chồng Vợ có bánh gì ăn không? Vợ có cái gì ăn được không? Vợ có nước không? Vợ có cà phê không? Có kẹo cao su không?... :)

Xong hết thủ tục vào phòng chờ, may quá chị Quỳnh mang theo xôi gà. Thế là ba chị em ngồi ngay hàng ghế đầu dãy chính giữa ta cùng thưởng thức gà và xôi! :P Rồi cũng đến khi lên máy bay và thêm một may mắn nữa là đồ ăn của Singapore Airlines chồng nuốt được thế là vợ yên tâm không sợ bị dạ dày của chồng biểu tình suốt chặng bay dẫn đến Sơn thể bất an rồi cau có nhặng xị ngậu rồi. Transit tại sân bay Changi quá nhanh, chỉ kịp đi bộ để chuyển chuyến bay đến Jakarta thôi, chứ chẳng kịp lượn lờ được gì nhưng chồng cũng kịp ghi lại "khu vực bỏ rác đầy tính giáo dục" :D của sân bay này:
Mỗi 1 tấn giấy báo tái sinh cứu được 17 cây không bị chặt, Sân bay Changi đã cứu được 1832 cây
Chuyến bay SQ966 từ Changi Airport đi Jakarta, Indonesia
The Do Inside. For Those Who Đu


Tới sân bay Sukarno Hatta của Indo có người đón về khách sạn. Đã 10h đêm, mệt và đói. Chị Quỳnh không ăn đi nghỉ luôn, còn hai vợ chồng dắt nhau xuống nhà ăn của khách sạn mà đồ buffet nguội ngơ nguội ngắt, cố nuốt cho ấm bụng rồi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Hai vợ chồng nghỉ tại Bidakara Hotel. Khách sạn này tính luôn ăn sáng và ăn tối vào tiền phòng làm mất trải nghiệm món ăn phố phường của hai vợ chồng, tuy nhiên các món ăn họ phục vụ đều là món truyền thống nên cũng là một thuận lợi. Các món phương Tây ở đây không nhiều, mặc dù đi đường cũng gặp KFC chẳng hạn.

Sáng sau chồng tranh thủ chụp cảnh từ cửa sổ phòng. Đúng là xử sở nhiệt đới! Bầu trời xanh trong vắt, ánh nắng chan hòa, gió thổi tung bay! Cả đêm chồng ngủ say không biết, còn vợ thức giấc nghe có tiếng hát từ xa vọng tới. Sau này hỏi mới biết đó chính là tiếng gọi cầu nguyện của những người theo Đạo, ngày 5 lần (kể cả đêm, lúc đó vào khoảng 3h sáng) và tất cả đều "chổng mông" cầu nguyện và vái lạy Đức Thánh Allah trên trời cao.
View từ cửa sổ phòng 629, khách sạn Bidakara, Jakarta


Ngay trên trần phòng khách sạn có chỉ dẫn của phương hướng phát ra âm thanh đó giống như một lời hiệu triệu vậy - Holly Kaa'ba Direction:


Sau đó, như mọi lần, vợ đi lang thang tự khám phá. Nhưng mà lần này vất vả quá! Khách sạn chẳng có lấy một tờ rơi hướng dẫn du lịch hay tờ quảng cáo các tour du lịch nào cả. Hỏi nhân viên thì họ chỉ cho cái máy tính bảo tìm ở đấy, có mà bắc thang lên hỏi ông Giời! Hỏi phương tiện đi lại thì họ bảo chỉ có taxi là thuận tiện nhất, đúng là thế thật, mình có tìm hiểu qua trước đó về Jakarta thì cũng có cảnh báo rằng taxi là phương tiện nhanh chóng và an toàn nhất, còn các phương tiện như bus hay các xe chở khách thì phải cẩn thận, không chỉ về tiền mà còn về độ an toàn nữa! Xin được cái bản đồ thành phố thì các địa danh du lịch của Jakarta không có nhiều, mà lại còn rải rác. Chuyến này gay go rồi, làm sao mà cuốc bộ đi khắp thủ đô được cơ chứ! Thế là nhân viên khách sạn cứ khơi mình thuê xe của khách sạn cho cả một ngày đi (hơn 2 triệu). Thế thì đắt quá chả dám he he. Đành hẹn họ hôm khác rủ bạn rồi mới thuê xe khách sạn để còn share chi phí hí hí :D Còn hôm nay tớ cứ đi xe căng hải mà thôi. Được anh nhân viên nhiệt tình mãi mới chỉ dẫn cho đường đến trung tâm thương mại Hero sau khi buôn đủ các chuyện trên giời dưới bể: Việt Nam như thế nào; tao thấy khách hay đến từ Hồ Chí Minh ít khi từ Hà Nội; tao thấy khách Việt Nam bọn mày nói tiếng Anh kém lắm, giải thích mãi chả hiểu, hôm nay gặp khách nói tiếng Anh tốt như mày tao ngạc nhiên :D; mày lập gia đình chưa, có con chưa v.v... và v.v... Đến mệt! Cứ như Robinson trên hoang đảo, nay mới có người để nói chuyện cùng không bằng í! Cuối cùng mình cũng được thả đi, khi đi bộ qua bãi xe khách sạn mình tranh thủ chụp cái biển số xe sưu tầm như khi thăm các nước khác:
Ký hiệu 09.15 bên dưới thể hiện ngày hết hạn đăng ký của xe vào tháng 09 năm 2015. Trước đó tối thiểu 1 tháng chủ xe phải đi xin cấp lại biển số xe và được gia hạn 05 năm tiếp theo. Như vậy nhìn bất cứ xe nào ta cũng dễ dàng biết được xe đang trong hạn cấp phép hay vi phạm.


Rồi chụp lại tên khách sạn để nhớ:


Chuyến này đi vợ rơi vào tình trạng lang thang. Trong khi "ta đi lang thang" (~"Ta đi ôtô" - tên một quán cà phê ở HN) vợ gặp Tòa nhà Doanh nghiệp Nhỏ và Vừa (SME Tower) - tối vợ thuật lại chồng rất thích, đúng chuyên môn có khác :)


Các ảnh chụp SME Tower là vợ phóng tầm mắt từ siêu thị All Fresh - một siêu thị tư nhân với thiết kế tốt cả về bảo quản, sự tiện dụng và đẹp mắt. Vợ lang thang leo lên tận tầng trên cùng của siêu thị thì gặp chủ siêu thị đang chụp ảnh và nghiên cứu hoàn thiện hệ thống, nói chuyện dăm ba câu thấy chị ấy thật dáng dấp doanh nhân :)
Siêu thị All fresh :) - ảnh chụp tại tầng nóc siêu thị - Ánh nắng mặt trời rực rỡ; sau chuyến này da hai vợ chồng đen thấy rõ từ Hà Nội giá rét lùm xùm áo khăn đến Jakarta nhiệt đới chói chang ánh nắng!


Đây là một trong những thiết kế ứng dụng của siêu thị tại bãi để xe: dùng thanh chắn để lái xe chủ động lùi và dừng đỗ không cần nhân viên bảo vệ hướng dẫn hất tay trái, phải, cứ lùi, tiến lên đi hay dừng lại như ở Việt Nam, vì lượng xe ra vào nhiều và liên tục. Siêu thị có 2 nhân viên điều xe, mặc đồng phục bảo vệ chỉnh tề, xe đầu vào thì được chỉ dẫn điểm đỗ và tránh va quệt vào khách đi bộ, còn nhân viên điều xe ra thì ra tận đường, chắn các xe từ xa đến để tránh va chạm, tạo thuận lợi cho xe từ siêu thị nhập vào làn đường. Họ làm có niềm vui trong trách nhiệm. Một đặc điểm của người dân Indonesia là khi gặp ánh mắt và nụ cười từ vợ, gần như tất cả đều cười lại rất vui, rất tươi, niềm nở thậm chí rạng rỡ, vợ cũng thấy vui lây!

Các ứng dụng khác có thể thấy ở đây là hệ thống chuyển hoa quả giữa các tầng siêu thị, bảo quản bằng hơi lạnh, bằng đá để giữ đồ tươi... Siêu thị rất rộng với đủ loại hoa quả, trong đó có quả da rắn là một đặc sản của Indonesia và loại gạo brown rice - Indonesia nhập khẩu gạo từ Việt Nam rất nhiều, không biết loại gạo này có xuất phát từ Việt Nam không? Ngoài ra có ô gạo còn pha hạt xanh hạt đỏ như ảnh chụp dưới đây - không biết có ăn được không và họ chế biến như nào, vì suốt thời gian ở đây vợ chưa thấy món nào chế biến từ loại gạo đó cả.
Siêu thị cung cấp rất nhiều loại hoa quả và đồ tươi, bổ sung và thay thế liên tục trong ngày


Tạm biệt siêu thị với lời hẹn nữ chủ nhân sẽ quay lại mua hàng vào buổi chiều trên đường về khách sạn thì cũng đã 11h rồi, đi bộ thêm một đoạn nữa gặp Hero như nhân viên khách sạn chỉ dẫn. Tuy nhiên hệ thống này không phải lớn, chỉ hoen hoen 1, 2 tầng hàng và siêu thị. Vợ gặp quán ăn giá bụi nên tấp vô, được thưởng thức gà với lị món bánh gì giống hạt đậu làm sữa đậu nành, tất cả đều được rán  nên ăn hơi ngấy.

Rồi qua một trạm xăng của Shell, cũng giống như Philippines, các trạm xăng ở đây được xây to rộng mấy làn xe lại nghĩ đến thủ đô đầu não Hà Nội mình có lẽ chỉ có trạm xăng Trần Nhật Duật chếch sau Nhà hát lớn là phân làn xe máy, otô mấy làn xe vào ra.
Xe bồn chở xăng, có rẽ qua trạm cây xanh um tùm che khuất nào không?


Vợ tiếp tục lang thang vượt qua cầu vượt sang bên kia đường khám phá thấy số lượng cầu vượt của họ nhiều, lượng người sử dụng cũng nhiều. Và người dân Indo đi xe otô tay lái nghịch nên cầu vượt còn tách làn xuống giữa vạch phân cách cho những người xuống đi bus nữa:
Tay lái nghịch
Vì chiều xe ngược với VN nên khi ngồi trên xe otô hơi sợ và thú vị những khi xe đi vào khúc ngoặt, mình thường tránh vào tay phải thì họ tạt ngay sang tay trái, dù lái xe cua rất điệu nghệ mà vợ vẫn giật mình theo kiểu phản xạ ở VN cứ như đâm nhau đến nơi rồi! :))
Tay lái nghịch: hai làn đường xe máy và otô đi ngược bên tay phải, tương tự với hai làn đường bên tay trái
Khu quần thể SME Tower bao gồm văn phòng làm việc và trưng bày sản phẩm của các DNNVV nhìn từ cầu vượt. Indonesia có vẻ chú trọng phát triển hình thức DN này. Tòa tháp này thể hiện sự đầu tư và quan tâm tới các DNVVN. Tuy nhiên, tính quan chức vẫn thấy rõ.


Dù đã được cảnh báo trước về an ninh ở Indonesia nhưng vì nếu chỉ ở khách sạn suốt thì phí cả chuyến đi nên vợ quyết định vẫn đi khám phá một mình. Và thực đúng là gặp đe dọa khi có một thanh niên xin tiền trên cầu vượt mà vợ trả lời mấy lần là "Tao không có" định bảo nó "Mày thanh niên lực lưỡng thế kia mà phải đi ăn xin ah?!" nhưng thôi, tránh đi thì hơn. Hắn theo đến gần hết cầu vượt thấy vợ mãi không cho tiền hỏi Why? - Sao mày không cho tao? thì vợ khẳng định thêm lần nữa Tao không có tiền, hắn hỏi Can I check you? - Tao khám mày được không? Vợ đang chưa biết xử lý thế nào đành rảo bước đi thẳng và không ngoái đầu lại. May quá đến đầu cầu đúng lúc có mấy người đang đi bộ lên nên hắn cũng không lẽo đẽo theo nữa. Mà ăn xin của Indo nói tiếng Anh xịn thế! :))
Cầu vượt cho người đi bộ
Từ cầu vươt phóng tầm mắt ra xa vợ thấy một tòa nhà có kiến trúc lạ nên tìm đường vào thăm, thì đó có vẻ như một thánh đường Hồi giáo - có phải nơi phát ra tiếng nhạc buổi đêm vợ nghe thấy hay không?


Khi vào gần thì thấy vắng người, và như là một trường học cho những người theo Đạo, và ánh mắt của những người ở đây không được thân thiện với khách du lịch là những người ngoại đạo lắm, nên vợ chỉ dám chụp vài bức ảnh rồi đi thôi chứ không dám vào trong:


Đi thêm chút nữa gặp trẻ em trong xóm chơi diều nhưng thấy vợ chụp ảnh, chú bé xấu hổ chạy tọt vào nhà:
Người dân ở đây thuộc xứ sở nhiệt đới với nước da ngăm đen
Con hẻm này tập trung rất nhiều quán ăn với các món ăn đặc trưng của Indonesia như Satay, canh Soto, cơm rang Nasi, mì xào Java... thậm chí có quán chuyên món như quán canh Soto chẳng hạn:

Đầu hẻm có đặt một cây tre giống cây sêu nhưng vợ không biết ý nghĩa như nào, rảo bước mải đi không hỏi người dân ở đó xem:

Ra về như đã hứa, vợ quay lại All Fresh mua dâu và roi về khách sạn. Trong lúc chờ chồng ở khách sạn vợ đã chiến ngon lành hết nhẵn hộp dâu tây, để phần chồng hộp roi ro gấp đôi nhé! :P Ở đây các loại hoa quả đều rất to, từ dâu tây, khế, ổi...:

Ngồi phòng chờ chồng một lát đã về, rồi vợ chồng đi ăn tối với các bạn Indo cùng học Hitotsubashi với chồng.

Đọc báo hôm nay
Cà phê Vọng
Indonesia nhiệt đới
Dinner with Indonesian friends
SME day
Tugu Monumen Nasional
Masjid Istiqlal
Marina Bay
Argathar Gading
Tags: travel

6 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc