Hai chứng trẻ thường mắc do cha mẹ và thầy thuốc thiếu hiểu biết
Những nguyên tắc cơ bản của 2 chứng mà trẻ hiện đại ngày nay thường mắc nhất, nguyên nhân là do cha mẹ học nhiều, nhưng hiểu biết chả bao nhiêu. Ngoài ra do thầy thuốc và nhà tâm lý học cũng chỉ có lý thuyết suông mà chưa một ngày nuôi dạy trẻ đúng như nông dân nuôi dạy trẻ.
TRẺ BIẾNG ĂN
Trẻ ngày nay biếng ăn hơn 90% là nguyên nhân biếng ăn do tâm lý vì những lý do sau đây:
1. Cha mẹ bắt trẻ ăn những gì mà cha mẹ muốn theo lý thuyết của các nhà dinh dưỡng lâm sàng. Trong khi đó, cha mẹ quên một nguyên tắc cơ bản là, mình ăn cái gì thì nên cho trẻ ăn cái đó. Vì ăn riết một món làm sao không ngán được. Thử bắt một phụ huynh ăn thử sáng cháo lươn, chiều cháo cá, mai cháo thịt, mốt cháo đậu xanh chỉ trong 1 tuần xem có khác gì trẻ bị nhục hình trong tù không, thì làm sao trẻ không chán ăn?
2. Ngày xưa ông bà ta nuôi dạy con cái tuy thô sơ, nhưng rất khoa học. Trẻ chỉ có 4 cái làm cho nó khóc: đói, buồn ngủ, bệnh và cần giải quyết những gì tồn đọng sau khi ăn. Ông bà ta biết làm cho trẻ hết đói đúng lúc, nên nuôi trẻ như nuôi gà, 5 năm để 5 đứa vẫn nuôi tốt và khỏe mạnh như Phù Đổng. Sau 6 tháng thì sữa mẹ hết kháng thể, ông bà chuyển cho ăn bột và miệng nhai cơm búng. Trong nước bọt cha mẹ luôn có kháng thể và men tiêu hóa, nên giúp trẻ khỏe mạnh. Cha mẹ ăn gì thì trẻ ăn nấy, món ăn thay đổi liên tục. Trẻ thích thú khi ăn, lấy gì trẻ chán ăn nhỉ?
3. Hậu quả của biếng ăn tâm lý sẽ đẩy trẻ đến suy dinh dưỡng và suy giảm miễn dịch rất dễ mắc bệnh đường hô hấp và còi cọc. Ngoài ra, việc cho ăn thêm những bữa ăn ngoài 3 bữa ăn chính cũng là điều tai hại làm trẻ quá no để có thể nuốt 3 bữa cơm chính cũng là điều làm trẻ chán ăn.
TRẺ BỊ TỰ KỶ VÀ CUỒNG KÍCH ĐỘNG
Trẻ ngày nay tự kỷ vì cũng do cha mẹ bắt trẻ phải làm cái này, học cái kia và chơi cái nọ theo ý cha mẹ, mà không cho trẻ làm, học và chơi theo ý thích trẻ. Tật này là một loại tật GIA TRƯỞNG, hay nói đúng hơn là định hướng tư duy trẻ theo kiểu đề cương văn hóa do cụ Trường Chinh viết ra năm 1943. Cuối cùng trẻ không biết nói cùng ai những yêu cầu đòi hỏi của mình. Vì trẻ không có được sức mạnh quyền lực để thể hiện quyền làm người của mình với cha mẹ. Hơn nữa, trẻ đang tuổi học ăn, học nói, học gói, học mở, chưa đủ lời, đủ chữ để lý luận và minh chứng cho cha mẹ hiểu là trẻ đang ở trong một nhà tù tư tưởng mà nhà tù đó do chính cha mẹ mình tạo ra cho mình. Thật bi kịch cho những trẻ có cha mẹ như thế.
Hậu quả cuối cùng là, đối với những trẻ sống nội tâm, trẻ sẽ co vào vỏ sò cô đơn của mình để đối phó với những nhu cầu sai lầm của cha mẹ. Rồi kết quả là trẻ mắc chứng tự kỷ. Cha mẹ hết thầy này, thuốc nọ, phương pháp kia nhưng không làm trẻ ra khỏi cái lâu đài đóng kín tâm tư của trẻ.
Một hậu quả thứ hai với trẻ có tâm lý hiếu động là, trẻ sẽ tự tìm phương pháp thoát khỏi những đòi hỏi phi lý của cha mẹ bằng những hành vi có tính nổi loạn. Một trong những hành vi đó là chứng cuồng phóng hỏa ở trẻ...
Để kết luận cho bài viết dưới dạng kiến thức tâm lý y khoa thường thức này đến cộng đồng, tôi (BS Hồ Hải) chỉ muốn nhắn gửi đến các bậc phụ huynh một nguyên tắc cơ bản nuôi, dạy con là mình đừng bắt ai ăn uống hay sống, học tập và chiến đấu theo ý mình như khẩu hiệu... bắt dân sống, chiến đấu, học tập theo gương của vĩ nhân. Vì người thường thì không theo được vĩ nhân. Và chắc chắn là trẻ mới ra đời không thể sống và làm theo những yêu cầu người lớn.
Đừng để hình ảnh cha mẹ trong mắt trẻ là nỗi ám ảnh khủng bố cả tâm tư và hành động. Mà hãy để trẻ thể hiện mình và đưa tay ra dìu dắt trẻ khi trẻ cần.
from bshohai.blogspot
Bố mẹ đã thực sự lắng nghe con mình?
Tags: parenting
Qua mấy chiêu định hướng của đảng Cộng Sản nên hình như rất ít nhà bên Việt Nam có Family Room cùng Dinning Room để tạo nơi cùng nhau CI qua CIPs thì phải? Còn nữa, hầu như nhà nào cũng cờ quạt cùng bàn thờ khắp nơi cùng với nguyên lý Tam Tòng Định Hướng, Tứ Đức Định Hướng, Tam Cương Định Hướng, Ngũ Thường Định Hướng cùng Tam Vô của đảng Cộng Sản Việt Nam? Một lối dạy con siêu Việt hay chăn dân để có những dòng "nồi cơm điện" chi chít như những đàn kiến nhu mì bò sát cùng hiền hậu "được" định hướng, như tớ thấy từ 1 cao ốc ở Tp Hồ Chí Minh tuần rồi?
Cách dạy con của tớ chỉ đơn giản với Tam E Rờ (3 Rs - Respect, Responsible, Responsive)...
Ăn nói trước đám đông, tranh luận, phản biện, hay còm không những cần tính dạn dĩ mà còn cần có óc suy luận và tự tin. Ngoài hệ quả của một ngàn năm nô lệ giặc Tàu và một trăm năm nô lệ giặc Tây, đường lối dạy dỗ trong gia đình theo tôn ti trật tự bé không được cãi lớn, con không được cãi ông bà, cha mẹ cộng với đường lối giáo dục ở nhà trường và xã hội cốt lấy vâng lời và chấp hành là chính đã làm thui chột khả năng suy nghĩ, óc suy luận và lòng tự tin.
Nho giáo dạy dỗ cách thức phục tùng. Con phải nghe quyết định của cha mẹ, trò phải nghe theo sự uốn nắn của thầy, dân phải tuân lịnh với quan lại, quan lại phải quỳ lạy vua chua bất kể bề trên có đúng hay sai. Nếu không thì sẽ bất hiếu, bất nghĩa, bất trung...
Khổng tử chỉ dạy tỉ mỉ rằng muốn cho đất nước yên bình thì ông vua phải có đạo đức hiền từ của vua. Quan lại phải có cái cách thức cai trị phân minh của quan. Nếu không sẽ loạn. Nhưng loạn làm sao? Loạn kiểu nào? Khổng Tử nín thinh.
Một cá nhân, dù tài giỏi và nhìn xa trông rộng đến đâu cũng khó vượt được định kiến này. Nguyễn Bỉnh Khiêm dâng sớ chém bảy nịnh thần không được thì treo ấn từ quan. Ông không dám khởi nghĩa. Tiếc.
Nguyễn Tường Tộ, Petrus Ký đề nghị cải cách không xong thì thôi các ông không dám đứng lên làm cách mạng, dựa vào thực dân Pháp và nhân dân để làm nước Việt Nam hùng cường. Tiếc.
Trong biết bao nhiêu anh hùng, trí thức Việt Nam dám đứng lên chống lại cộng sản nhưng không dám đứng lên, chịu đứng mũi chịu sào, làm một cuộc khởi nghĩa.
Tình trạng này không chỉ có bây giờ nhưng nó đã xảy ra theo chiều dài của lịch sử. Giới trí thức, có học ít khi là những người cầm đầu cho những cuộc khởi nghĩa. Họ chỉ là nhân vật phụ trong những vở kịch lịch sử. Tài như Khổng Minh vậy mà cũng phải nghe lời một ông vua con nít Lưu Thiện. Giỏi như Nguyễn Trãi mà cũng chịu phò tá dân chài Lê Lợi.
Ở đâu, dù là mẹ, nhưng chèn vào tự do của con cũng bị chê cười.
[youtube]http://www.youtube.com/watch?v=OR36jrx_L44[/youtube]
Diagnosed rates of autism spectrum disorders have grown tremendously over the last few decades. I find that assortative mating may have meaningfully contributed to the rise. I develop a general model of genes and assortative mating which shows that small changes in sorting could have large impacts on the extremes of genetic distributions. I apply my theory to autism, which I model as the extreme right tail of a genetic formal thinking ability distribution (systemizing). Using large sample data from the Centers for Disease Control and Prevention, I find strong support for theories that autism is connected to systemizing. My mating model shows that increases in the returns to systemizing, particularly for women, can contribute significantly to rising autism rates. I provide evidence that mating on systemizing has actually shifted, and conclude with a rough calculation suggesting that despite the increase in autism, increased sorting on systemizing has been socially beneficial.
[img]http://graphics8.nytimes.com/images/2012/12/02/magazine/02autism2/mag-02Autism-t_CA1-popup.jpg[/img]
A group session at the Lego Lounge in the Specialisterne school in Denmark.