Cactus Jack đã ảnh hưởng tới cuộc bầu cử năm 1932 như thế nào?
Đinh ghim vận động tranh cử cho John Nance Garner, năm 1932.
Giáo sư Philip Scranton có bài ở Bloomberg, kể:
"Cactus Jack" không phải ứng cử viên tổng thống điển hình của bạn.
Sinh ra trong một ngôi nhà gỗ ở Texas năm 1868, John Nance Garner đã bỏ học sau một kỳ ở Đại học Vanderbilt và trở về quê nhà để học luật. Ông bắt đầu hành nghề luật sư từ năm 1890 với vị trí thẩm phán quận.
Khi các cuộc bầu cử cho toàn bộ nhiệm kỳ đến gần vào năm 1893, đối thủ của ông là Mariette Rheiner, con gái một chủ trại địa phương. Thời đó, phụ nữ không được bỏ phiếu, nhưng họ có thể ứng cử vào các chức vụ. Rheiner thất bại (trong cuộc bầu cử). Hai năm sau đó, Garner cầu hôn cô, và cô đã đồng ý.
Năm 1898, Garner được bầu vào hội đồng lập pháp bang với tư cách thành viên đảng Dân chủ, và bốn năm sau đó giành chiến thắng trong cuộc bầu cử vào Quốc hội. Ông và Mariette chuyển đến Washington, nơi cô trở thành thư ký của ông, đánh máy (và có lẽ viết) các bức thư cho ông trong 30 năm sau đó với thu nhập 325 USD một tháng, theo một câu chuyện trên tạp chí Time năm 1932.
Là một nhà lập pháp bất đắc dĩ, sau tám năm, Garner mới có bài phát biểu đầu tiên ở Hạ viện và không hề soạn thảo một dự luật quan trọng nào. Ông chơi bài poker và uống rượu uýtky ngô với các đồng nghiệp trong suốt thời kỳ Prohibition (Cấm Sản xuất, Vận chuyển và Buôn bán Rượu) tại các cuộc họp "Ủy ban Giáo dục" túy lúy của ông ở văn phòng. Mọi người đồn đoán rằng với tài đánh bài poker, ông còn kiếm được số tiền nhiều hơn tiền lương liên bang của mình.
Garner trở thành lãnh đạo nhóm thiểu số tại Hạ viện vào năm 1929, ở tuổi 61. Năm 1930, các cuộc bầu cử giữa kỳ mang lại cho đảng Dân chủ đa số hơn một ghế tại Hạ viện, và Garner trở thành Chủ tịch.
Ông tiếp tục các cuộc họp hàng ngày của mình ở Ủy Ban Giáo Dục, và đôi khi, để kết thúc một ngày lập pháp, ông tuyên bố: 'Các chàng trai, hãy để tôi cho ngón tay vào miệng con rắn cưng của mình, xem nó có cắn tôi chiều nay không? Nếu nó cắn, tôi sẽ cần phải được chữa trị và chúng ta sẽ phải đến Ủy ban Giáo dục và khẩn trương xem xét tình hình.'
Tuy nhiên, Garner đã điều hành Hạ viện rất tốt. Ông hiểu rằng 'Hạ viện không phải nơi để lập pháp,' và 'khi hầu hết các hạ nghị sĩ có mặt, Hạ viện sẽ không thể kiểm soát được', như tờ New York Times viết.
William Randolph Hearst, ông trùm xuất bản và là kẻ tạo vua chúa chính trị đầy tham vọng, ghi nhận và ủng hộ Garner như một thay thế cho Al Smith và Franklin D. Roosevelt, hai người New York đang tìm cách giành chiếc vé tranh cử tổng thống của đảng Dân chủ năm 1932.
Ban đầu, Garner từ chối tuyên bố ra ứng cử, ngay cả khi những người Texas với khẩu hiệu Garner-tranh cử-Tổng thống mua giăm bông thượng hạng từ Fat Calf, Pig and Meat Show ở Lubbock, Texas, và tặng ông ở Washington. Ông cảm ơn những người ủng hộ nồng nhiệt, nhấn mạnh ông rất thích 'giăm bông Texas xưa, ngon,' đặc biệt khi có 'lá xanh ở bên,' tờ New York Times đưa tin.
Nhưng ông đã không thể cưỡng lại ủng hộ từ truyền thông và tài chính của Hearst. Một khi ông tuyên bố ra tranh cử, trở thành ứng cử viên nặng ký ở Texas là điều chắc chắn. Và, như Will Rogers viết trong cuốn 'Điện báo hàng ngày' của mình ngày 2 tháng Năm năm 1932: 'Để cho Garner có California và Texas và ông sẽ đại diện hay hơn' bất kỳ ứng cử viên nào khác, có đủ đại biểu để về đích đầu tiên.
Ở California đã diễn ra đúng như vậy; Garner giành được 45.000 đầu phiếu đa số tương đối hơn Roosevelt và Smith. Tờ New York Times kết luận rằng ý nghĩa chính của cuộc bầu cử sơ bộ là 'không phải Chủ tịch Hạ viện Garner giành chiến thắng, mà là Thống đốc Roosevelt bị thua.'
Hội nghị tháng Bảy tại Chicago giờ đây hứa hẹn sẽ là cuộc thi gay cấn để có được cơ hội thách thức Tổng thống Herbert Hoover.
Sơn Phạm
Bloomberg
Bài trước: Hội những kẻ bất mãn
Tags: economics
rancher: chủ trại nuôi súc vật, người làm ở trại nuôi súc vật
bourbon: kẻ phản động, rượu uytky ngô
boozy: say sưa, túy lúy
speaker: chủ tịch Hạ nghị viện (Anh, Mỹ)
pronto: nhanh, ngay, khẩn trương, ngay tức thì
primary: bầu cử sơ bộ
sit (for): đại diện cho
come through: to do what is required or anticipated
lock: a person or thing that is certain to win or to succeed
senate: Thượng viện Mỹ được thành lập theo mẫu Thượng viện La Mã cổ đại. Thuật từ Thượng viện trong tiếng Anh là "Senate" được lấy từ thuật từ "senatus" trong tiếng Latin có nghĩa là hội đồng trưởng lão (từ senex có nghĩa người già trong tiếng Latin).
“Give Garner California and Texas and he will be sitting prettier” than any other candidate, having enough delegates to block a first-ballot decision = 'Để cho Garner có California và Texas và ông sẽ đại diện hay hơn' bất kỳ ứng cử viên nào khác, có đủ đại biểu để về đích đầu tiên (??)
[img]https://i.chzbgr.com/maxW500/7979314432/h790ADA1A/[/img]
Nguyên nhân chính là do khi đó thông tin liên lạc, điện báo phát triển hơn nên sẽ xảy ra tình trạng kết quả bỏ phiếu ở bang A công bố thì các bang B, C... sẽ biết và ảnh hưởng đến kết quả bầu cử ở bang đó. Chính vì vậy Quốc hội Mỹ thống nhất tổ chức vào ngày thứ đầu tiên sau ngày thứ hai đầu tiên của tháng 11.
Còn chuyện tại sao vào ngày thứ 3 thì khi đó những nhà lập pháp ở Mỹ lo lắng nếu tổ chức bầu cử vào ngày nghỉ thì nó sẽ trùng với những ngày nghỉ hay ngày lễ tôn giao. Quan trọng hơn là nền kinh tế nước Mỹ khó đó thì nông nghiệp vẫn chiếm chủ đạo, người nông dân đi bầu cử thường đi bằng ngựa nên muốn nhiều cử tri đi bầu cử thì tổ chức vào ngày thứ ba (ngày thứ hai người dân đi xe ngựa đến điểm bầu cử, ngày thứ 3 bầu cả, và ngày thứ tư thì đi xe ngưa đi về).
Cách giải thích này thiên về ý "sinh hoạt " của người dân Mỹ thì nếu hiểu là việc đi một quãng đường rât xa mới đến nới bầu cử thì chỉ những cử tri trung kiên nhất của đảng mới bỏ thời gian đi bầu cử cũng phần nào ảnh hưởng đến quan điểm chính trị của từng ứng cử viên...
Em có nhiều giải đáp cho câu hỏi đó.
Những người tích cực nhất cũng có thể là cực đoan nhất, cực tả hay cực hữu cũng là cực. Nhưng không ai lên lãnh đạo bằng tư tường cực đoan ấy vì mất phiếu của thành phần trung dung. Vi vậy, khi mở đầu cuộc tranh cử, ai cũng có lập trường cực đoan để có thiểu số quá khích cầm cờ cho mình.
Sau đó, càng có hy vọng được đề cử thì các "chuẩn" ứng cử viên này phải nhích về cánh giữa thì mới có đa số.
Cử tri ban đầu là bọn cuồng tín cần thiết, sau đó phải nhắm vào đa số ở giữa thì mới có hy vọng.
Nhiều người Việt ở bên Mỹ từ mấy chục năm nay còn chưa hiểu ra điều ấy, nếu em có thấy hoa mắt thì cũng là sự thường.