Quá trình hình thành con người Trump
Bức chân dung cho thấy sẽ là một thảm họa nếu ông ta là tổng thống.
Tới thời điểm này, bạn sẽ không nghĩ rằng còn nhiều điều để nói về
Donald Trump.
Trong suốt cuộc phiêu lưu chính trị độc nhất vô nhị của mình, Trump đã chi phối cuộc bầu cử tổng thống năm 2016 đến mức đôi khi rất khó nhớ rằng cũng có một ứng cử viên đối thủ trên lá phiếu. (Tên bà ta là gì ấy nhỉ?)
Trong hơn một năm qua, Twitter, truyền hình cáp, báo in — hầu như tất cả các hình thức truyền thông — đã trở thành nô lệ cho công thức "tất cả về Trump, mọi lúc, mọi nơi". Cử tri biết rõ tới tận kích cỡ ngón tay út của Trump; khả năng dễ dàng xúc phạm và bôi nhọ của ông ta; thành công của Trump như một ngôi sao truyền hình thực tế và những quan điểm chính trị "xoay chiều như chong chóng" của ông.
Thế nhưng, với tất cả sự chú ý tập trung đối với mọi lời Trump thốt ra, có vẻ như vẫn còn nhiều điều để tìm hiểu về ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng hòa. Trong cuốn "The Making of Donald Trump" (tạm dịch 'Quá trình hình thành con người Trump'), David Cay Johnston, cựu phóng viên điều tra của tờ New York Times - người đạt giải Pulitzer, đã cho Trump sự "cọ rửa" kỹ lưỡng mà ông đáng phải nhận. Tác giả viết: "Cuốn sách này là nỗ lực của tôi nhằm đảm bảo người Mỹ biết được trọn vẹn về Trump hơn là hình ảnh mà ông ta đã cố gắng xây dựng, đánh bóng và
quảng bá bằng kỹ năng và sự quyết tâm đặc biệt như vậy".
quảng bá bằng kỹ năng và sự quyết tâm đặc biệt như vậy".
Theo lời kể của Johnston, Trump là một kẻ lừa đảo nông cạn, lừa dối nhân viên và khách hàng của mình, nói dối tự nhiên như người khác hít thở, tìm cách trả thù như là "kim chỉ nam cho cuộc đời mình" và giao du với bọn lưu manh, trong số đó có: Joseph Cinque, được gọi là "Joey không đeo bao" [No Socks = to have sex with no condom, specifically to lose your virginity without using protection], một tội phạm bị kết án, và Felix Sater, một kẻ lừa đảo chứng khoán bị buộc tội sau khi đập mạnh chân cốc rượu Margarita vào mặt một người khác.
Tác giả biện luận một cách thuyết phục rằng Trump có các thuộc tính của cả 'nhà độc tài' và 'kẻ gian manh' và sẽ là một thảm họa trong Phòng Bầu dục.
Johnston đã viết về Trump thường xuyên kể từ khi gặp ông ta vào năm 1988 khi có loạt bài điều tra về ngành công nghiệp sòng bạc ở New Jersey. Phần lớn cuốn sách này — chẳng hạn như các câu chuyện về những người nhập cư bất hợp pháp Ba Lan được thuê cho các dự án của Trump và thói quen kỳ quái của doanh gia này giả làm nhân viên báo chí của riêng mình bằng tên giả [assumed name = dùng tên khác để làm những chuyện không đàng hoàng] — đã xuất hiện đâu đó ở các tiêu đề bài báo của Johnston. Ghép chúng thành sách đảm bảo có được lượng độc giả lớn hơn nhưng Johnston cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh từ "Trump Revealed" (Những sự thật được tiết lộ về con người Trump), cuốn sách do nhóm phóng viên Washington Post dự kiến sẽ phát hành trong tuần này.
Thật vậy, tác phẩm 'The Making of Donald Trump' xuất hiện khi tâm trạng quốc gia đối với Trump dường như đang chuyển từ say mê thành khiếp sợ. Cuốn sách dày 210 trang này có vẻ được viết hơi vội: các chỗ chuyển tiếp đôi khi như bị giật cục và, giống như nhân vật của mình, Johnston cũng đánh giá hơi cao về khả năng của chính mình.
Ngay ở trang một, ông khoe mình là một "kẻ bất hảo phòng đưa tin" phá vỡ các quy tắc. Tiếp đó, ông tuyên bố "sự chu đáo cương quyết" của mình và nói rằng tất cả chúng ta sẽ tốt hơn nếu phần còn lại của phái đoàn báo chí cũng sắc sảo như vậy. Mẹo: khi bạn đang tìm cách hạ bệ một trong những người tự yêu mình vĩ đại của thế giới, hãy thoải mái tự PR.
Tuy nhiên, đó chỉ là lỗ hổng nhỏ trong một tác phẩm mang lại rất nhiều cái nhìn sâu sắc. Johnston đã mang tới cho các cử tri một bức chân dung trung thực và kỹ lưỡng, trọn vẹn này. Tác giả biện luận một cách thuyết phục rằng Trump có các thuộc tính của cả 'nhà độc tài' và 'kẻ gian manh' và sẽ là một thảm họa trong Phòng Bầu dục.
Tuy nhiên, rốt cuộc đây là một cuốn sách khiến ta xuống tinh thần. Nếu những phản ánh của Johnston về Trump là hoàn toàn chính xác, không chỉ doanh gia New York này đáng bị khiển trách, mà là cả hệ thống chính trị Mỹ đã đưa ông ta gần trong tầm với Nhà Trắng đến vậy bất chấp những sai sót hiển nhiên của ông ta. Như Johnston lưu ý: "Thành công của Trump đối với cử tri cho thấy một câu chuyện hệ trọng về những rắc rối sâu sắc của nước Mỹ."
Sơn Phạm
Financial Times
Bài trước: Những năm đổi mới
Tags: book
Trước khi bước vào Nhà Trắng, Donald Trump từng vi phạm luật cấm vận Mỹ nhắm vào Cuba, từng liên hệ trực tiếp với nhiều ngân hàng Iran, trong đó có một cơ quan từng tài trợ cho các nhóm khủng bố.
Theo L'Obs : "Không kể xiết những lợi ích chồng chéo, những đòn gian manh, luồn lách luật của gia đình Trump, ngay cả khi ông này đã trở thành chủ nhân Nhà Trắng".
Trong thời gian làm “chỉ điểm”, từ năm 2003, Sater cũng bỏ nhiều năm tìm những vụ làm ăn trên thế giới cho tập đoàn bất động sản của ông Trump. Năm 2007, quá khứ tội phạm của Sater bị công bố, ông Trump liền chấm dứt vai trò cố vấn của Sater. Nhưng 3 năm sau, ông Trump lại làm ăn với Sater, theo AP.
Tấm hình chụp chung với tổng thống thứ 40 Reagan năm xưa, được ông Trump đăng trên trang cá nhân hôm qua với một chú thích: “hồi tưởng vào thứ năm” đã thu hút hàng trăm ngàn người.
Hai tổng thống khá tương đồng nhau về nhiều mặt, hay có những việc làm mà nhiều người cho là “không giống ai”. Cùng là các tổng thống cao tuổi nhất nước Mỹ khi đắc cử (Reagan ở tuổi 69 còn Trump 70), cả hai ông cùng có thời gian khá dài làm truyền thông, truyền hình & điện ảnh. Cả hai ông cùng có quan điểm rất quyết liệt đối với chủ nghĩa cộng sản. Một người với Nga và một người với Trung Quốc. 1989 là năm cuối cùng của nhiệm kỳ Reagan, cũng là năm Liên Xô sụp đổ.
Nhiều comment trên trang cho thấy dân Mỹ có vẻ thần tượng hai con người này bởi họ cho rằng phong cách của hai ông khá tương đồng. Trong hai nhiệm kỳ của mình (1981 - 1989), Reagan đã làm được nhiều việc đúng như tuyên bố “bình minh trên nước Mỹ”. Còn Trump hiện tại cũng không thua kém idol của mình bao xa với những hành động đầy quyết liệt “làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”.
Cả hai ông cùng có quan điểm rằng, nếu kinh tế của quốc gia đi xuống thì chính phủ không phải là giải pháp mà chính nó là vấn đề. Kinh tế Mỹ thời Reagan và Trump đều có những bước bứt phá vượt trội so với người tiền nhiệm. Vẫn có nhiều ý kiến chỉ trích về cái gọi là thuyết kinh tế Reaganomics, song Reagan vẫn đem lại hàng chục triệu việc làm, giảm lạm phát và giúp kinh tế Mỹ tăng trưởng rất cao so với thời tổng thống tiền nhiệm Jimmy Carter.
Tổng thống Trump là một tay chơi lọc lõi về truyền thông và rất ma mãnh. Tấm hình xưa chụp với Reagan trong bối cảnh mà Trump đang lấy lòng cử tri để tranh cử nhiệm kỳ thứ 2 là điều vô cùng lợi thế, nhất là lúc cuộc chiến kinh tế có pha chút màu quân sự mà ông phát động với Trung Quốc đang tới hồi căng thẳng.
Có thể nói Trump đã mượn Reagan như một biểu tượng thay ông truyền cảm hứng cho dân Mỹ để họ nghĩ tới một tương lai tươi sáng hơn về kinh tế và vị thế nước Mỹ. Củng cố cho họ sức mạnh và niềm tin vào sự đúng đắn mà ông đang làm. Trong công cuộc trường chinh dài hơi và khó khăn ấy, nó cần phải có một con người. Con người ấy là ai? Dân Mỹ sẽ phải cân nhắc rất kỹ trước khi lựa chọn.
[img]https://4.bp.blogspot.com/--tP3vFPMk-A/XfMHG2uBAeI/AAAAAAAB3lE/PYarvk_bbtcuvGIVfRVQozAdSzKDema1gCLcBGAsYHQ/s1600/trump%252C%2Bhoi%2Btuong%2Bthu%2Bnam.PNG[/img]