Vì sao người dân Hong Kong biểu tình?
giá nhà quá đắt, một người dân trung bình làm quần quật cả năm chỉ mua được 1,11 m2 (chỉ bằng 1/8 new york hoặc tokyo),
bất bình đẳng, không có cơ hội nghề nghiệp; việc lương cao thuộc về chuyên gia nước ngoài, dân trung quốc đại lục...
nền kinh tế trong tay 3-4 gia tộc ông trùm bất động sản, cảng biển..., những người nhận được các hợp đồng béo bở từ bắc kinh (đổi lấy sự thần phục của họ)
-----
...By preserving Hong Kong’s economic system in aspic (không thay đổi trong một thời gian dài), China has helped to generate extreme inequality (cực kỳ bất bình đẳng), due largely to the extraordinary expense of housing (chi phí nhà ở). A coterie (nhóm, phái) of tycoons (ông trùm) with a lock on the property market continue to enrich themselves at the expense of others. Many young protesters say they have lost hope (mất hy vọng) of a prosperous future (tương lai tươi sáng). Being able to afford a decent home appears inconceivable (không thể hiểu được, không thể nhận thức được; không thể tưởng tượng được; kỳ lạ, phi thường). The latest “nano” flats are not much bigger than a large car.
Thanks to light regulation, independent courts and a torrent of money from China, Hong Kong has long been a global financial centre. But many of the resulting jobs are filled by outsiders on high salaries, who help push up property prices. Mainlanders seeking boltholes do too. And then there is the contorted market for housing. The government artificially limits the supply of land for development, auctioning off just a little bit each year. Most of it is bought by wealthy developers, who by now are sitting on land banks of their own. They have little incentive to flood the market with new homes, let alone build lots of affordable housing. The average Hong Kong salary is less than HK$17,000 ($2,170) a month, hardly more than the average rent. The median annual salary buys just 12 square feet, an eighth as much as in New York or Tokyo.
The patriarchs of the main business families—for instance, Peter Woo of Wheelock, Lee Shau-kee of Henderson Land and the Kwok brothers of Sun Hung Kai—were already at the top when Britain ruled Hong Kong. In addition to property, such families dominate industries with limited competition such as ports, utilities and supermarkets. Before the handover, China assiduously (siêng năng, cần mẫn) cultivated (nuôi dưỡng (tình cảm... đối với ai); trau dồi, tu dưỡng (trí tuệ...)) the oligarchs (đầu sỏ) with a view to securing their loyalty—not least by offering them juicy land deals on the mainland. They duly fell into line (làm theo ai/cái gì).
Lòng em đã hoá Hong Kong lâu rồi...!
Chị Chu Đình viết bài này từ hồi tháng 5: “Hong Kong và hai chữ “Tuyệt vọng” - dường như ngày ấy mỗi lúc một gần”.
Hình như đây là lần đầu tiên, chị nói về Hong Kong như một tổ quốc bị xâm lăng!
Nói như Nguyễn Bá Trác ở nước Việt hơn trăm năm trước trên “Nam Phong tạp chí”, “con người không phải là nô lệ cho chủng tộc của nó, không phải là nô lệ cho ngôn ngữ của nó, không phải là nô lệ cho tôn giáo của nó, không phải là nô lệ cho một dải núi cao sông dài (lãnh thổ)”, thế nên không thể xây dựng chủ nghĩa dân tộc (tức chủ nghĩa quốc gia - nationalism) dựa trên chủng tộc, ngôn ngữ hay lãnh thổ... (là cái mà cả China và Việt Nam chìm đắm gần một thế kỷ nay)... mà cần xây dựng một chủ nghĩa dân tộc dựa trên giá trị.
Những con người có cùng chia sẻ một giá trị xứng đáng được tập hợp với nhau thành một quốc gia của riêng họ.
Nền tảng của hệ giá trị ấy, cụ Nguyễn Bá Trác viết rất rõ: tự do của con người cá nhân, tức là nhân quyền và dân quyền!
Cụ Nguyễn Bá Trác viết như thế trong bối cảnh phần đông dân chúng Việt Nam còn chưa có ý thức về cái gọi là “nation” (quốc gia). Không biết hồi đó có ai hiểu cụ không, chỉ biết là sau khi giành được “độc lập” thì người ta bắn cụ luôn.
Chị Chu Đình, người Hong Kong sau một trăm năm, đang theo đuổi chính xác điều mà cụ Nguyễn Bá Trác ở phương nam nói vào năm 1917 ấy!
Chủ nghĩa dân tộc dựa trên chủng tộc, ngôn ngữ, lãnh thổ và vũ khí của China không sợ những chàng trai cô gái đẹp tuyện trần ấy, nhưng chắc chắn họ sợ một chủ nghĩa dân tộc Hong Kong dựa trên hệ giá trị tự do!
Đó là cái mà người HK cần tiếp tục phát triển, sau khi tạm thua trận trước hơi cay, vòi rồng, dùi cui và lựu đạn.
[img]https://4.bp.blogspot.com/-gGjSTemrVn8/XdalcUQC0AI/AAAAAAAB3OQ/OSW_0TMNXBksapOGV7jqkXzCNqchGxzNQCLcBGAsYHQ/s1600/chu%2Bdinh.PNG[/img]
Cái chết của cô, dù được ca tụng là Huyền thoại về người con gái hiến thân, dù được xem là đỉnh điểm của phong trào sinh viên, vẫn không có nghĩa. Mỗi năm vào ngày 15/6 những người bạn xưa vẫn đến đặt hoa cho cô bên nhà quốc hội, nhưng có lẽ họ tưởng nhớ một người bạn, chứ không phải cho một người dấn thân vì hoà bình. Nếu không chết, rất có thể cô sẽ là một Fusako Shigenobu khác của Đại học Tokyo.
Michiko Kanba đã không hề biết mình đấu tranh chống lại một sửa đổi hiệp ước mang lại nhiều tự chủ hơn cho Nhật Bản. Cô và thế hệ cô có thể có lý lẽ để lo ngại Nhật Bản sẽ chìm vào cuộc chiến tranh tiếp theo, nhưng hiệp ước ấy vẫn được (/bị ép buộc) phê chuẩn dù ngay sau đó nội các Kishi từ chức. Và chiến tranh đã được chứng minh chỉ là nỗi sợ thời hậu chiến.
Và Vương Hỗ Ninh. Ông đã nghĩ gì vào ngày các bạn mình đang cuồng nhiệt với Thiên An Môn? Để rồi quyết định rẽ đi một hướng hoàn toàn khác.
"Ngày ấy còn trẻ, anh nào biết sợ gì... Chỉ run rẩy trước dịu dàng em". Kōsetsu Minami nhớ lại những ngày ở Đại học Waseda năm 1960s đã hát như thế trong Kandagawa năm 1973.
P/S: Cuốn "Shinzo Abe gia tộc tuyệt đỉnh" đọc hay phết các cụ ạ. Kishi là ông ngoại đương kim thủ tướng Abe.
Pháp biểu tình hàng tuần cũng cả năm: chưa nghe nói có ai chết.
Iran với Mỹ doạ nhau chiến tranh thế giới thứ ba: tên lửa bắn vài chục quả, chẳng có ai chết.
Việt Nam: một vụ đụng độ không ai biết thực sự xảy ra thế nào? Lề phải thì bảo dân tấn công cảnh sát bằng bom xăng, dao. Lề trái thì nói mấy ngàn cảnh sát cơ động tấn công vào nhà dân lúc 4h sáng. Báo chí không được tiếp cận hiện trường và mọi thông tin chính thức chỉ có từ thông báo của Bộ Công an. Hậu quả ít nhất 4 người chết.
Trong cùng buổi sáng, Thủ tướng họp tổng kết, khen Hà Nội làm công tác dân vận giỏi, số các vụ khiếu kiện giảm hẳn (vì một số đã chuyển sang sử dụng bom xăng thay cho đơn thư?).
Và các DLV vẫn sẽ rêu rao là ở VN an toàn nhất thế giới.