Làm sao có thể dọn sạch khối rác khổng lồ trên đỉnh Everest?
Tibet Mount Everest. Photo courtesy Göran Höglund. |
Ngày 30 tháng Năm năm 1953, một nhóm đàn ông trung niên với bộ dạng tả tơi đã khui rượu (uncork) trong chiếc lều ở độ cao gần 6.500 m trên đỉnh Everest trong khung cảnh hoàng hôn. Trong số này có Edmund Hillary và Tenzing Norgay, cùng nâng cốc sau khi đặt chân lên đỉnh Everest một ngày trước đó. Nhưng họ mới chỉ hoàn thành một nửa sứ mệnh mà thôi. Đối mặt với quãng đường xuống núi không kém phần khó khăn, trưởng nhóm John Hunt đã yêu cầu các Sherpa (người sống ở khu vực dãy Himalaya, gần biên giới Nepal và Tây Tạng, mang đồ và chỉ đường cho những người leo núi) vứt bỏ hầu hết hành lý và chỉ mang theo những vật thực sự cần thiết. John không thể ngờ rằng 60 năm sau chuyến thám hiểm (expedition) lịch sử này, hơn 4.000 người ưa phiêu lưu mạo hiểm (thrill-seeker) đã chinh phục đỉnh Everest, để lại sau lưng khối rác khổng lồ trên các sườn núi tuyết phủ nơi đây.
Theo một số ước tính, đỉnh Everest hiện chứa 50 tấn rác và hơn 200 hài cốt. Những người leo núi thường vứt lại các bình (cylinder) oxy đã hết, lon nước, bình (canister) ga và lều trại trên con đường khuýc khuỷu dẫn lên đỉnh núi. Nghiêm trọng hơn thế chính là chất thải từ cơ thể người. Các dòng sông băng (glacier) mang theo phân người (excrement) làm ô nhiễm nguồn nước sinh hoạt của người dân trong những bản làng dưới chân núi. Trước đây không hề như vậy. Trong nhiều thập kỷ, đỉnh Everest chỉ dành cho số ít những người thực sự thích mạo hiểm. Tuy nhiên, đến đầu thập niên 90, khi người dân Sherpa đi lại miệt mài trên quãng đường cao chóng mặt (vertiginous) này như tuyến đường buôn bán quen thuộc thì hoạt động leo núi thương mại ra đời. Ngày nay, những người giàu chi từ 25.000 đến 100.000 đôla, bao gồm cả phí mua giấy phép để một lần được thử cảm giác ngắm nhìn từ trên đỉnh núi. Năm ngoái, phí giấy phép đã đóng góp 3,3 triệu USD vào ngân sách Nepal. Thế nhưng số phận đỉnh núi này vẫn bị ngó lơ. Nhằm thu hút thêm du khách, chính phủ Nepal vừa thông báo sẽ giảm phí giấy phép. Quyết định này có lẽ sẽ càng gia tăng áp lực rác thải trên đỉnh núi (dù mùa leo núi năm nay đã qua, sau tai nạn lở tuyết (avalanche) ngày 18 tháng Tư khiến 16 người dân Nepal thiệt mạng).
Nhà báo Mark Jenkins của tờ National Geographic, người đã đặt chân lên đỉnh Everest năm 2012, khẳng định sức chứa của Everest đã đến mức giới hạn. Thật khó để dọn sạch khối rác này trong khi người ta vẫn nườm nượp đổ về đây. Đào bới hàng đống rác đóng băng chỉ với cuốc chim và bao tải là công việc hết sức nặng nhọc (backbreaking) và không có lời. Khu vực tư nhân buộc phải vào cuộc khi chính phủ không có một biện pháp cứng rắn nào (lackadaisical approach). Hàng năm, Dawa Steven Sherpa trả 100 rupees (1 đôla) cho mỗi kg rác mà người Sherpa mang xuống núi. Từ năm 2008 đến nay, hoạt động này đã giúp thu gom 15 tấn rác từ các sườn núi. Steven khẳng định 'Everest không phải là bãi rác khổng lồ'. Trên thực tế, lượng rác mỗi Sherpa thu gom thường ít dần qua các năm. Nhưng khi các sông băng tan chảy, làm lộ ra (spew out) rác thải cũ, khó có thể ước tính bao nhiêu rác còn bị chôn vùi.
Đỉnh Everest có thể học được gì từ các ngọn núi nổi tiếng khác? Jenkins đề cập đến hệ thống kiểm lâm (ranger) tại Denali, ngọn núi cao nhất Bắc Mỹ, nơi ông từng đến vào năm 2000. Các nhà chức trách tại đây có những đợt kiểm tra đột xuất tới các địa điểm cắm trại khác nhau và khiển trách bất kỳ ai xả rác. Đối với đỉnh Everest, người Sherpa vốn quen với độ cao có thể làm công việc của các kiểm lâm nói trên (wear the ranger's hat) để đổi lấy nguồn thu nhập ổn định. Trong khi đó, ồn ào xung quanh vấn đề rác thải trên Everest đã buộc chính phủ Nepal phải hành động. Gần đây, họ đã ra quy định mỗi người phải mang theo 8 kg rác xuống núi nếu không muốn mất 4.000 đôla tiền đặt cọc. Russell Brice, giám đốc công ty lữ hành lớn nhất tại Everest, cho rằng phải mang thêm đồ từ độ cao 8.500m xuống thật đáng sợ nhưng không phải không thể. Các Sherpa thực hiện nhiều chuyến mang đồ lên núi, khi xuống thường đi tay không. Có thể trong hành trình trở về, những người Sherpa này sẽ thay mặt du khách mang 8kg xuống một cách dễ dàng và mau lẹ. Với 800 người chinh phục Everest mỗi mùa leo núi, ước tính mỗi năm sẽ có khoảng 6,4 tấn rác thải được thu dọn. Tuy muộn, nhưng cũng đã bắt đầu.
Phương Thùy
The Economist
Bài trước: Vì sao tàu cao tốc Nhật Bản tốt như vậy?
Tags: economics
Nepal còn sở hữu một tộc người siêu chiến binh tên là Gurkha, một người họ có thể chiến đấu chống lại 30 người thiện chiến khác!
Ngoài ra, chắc cũng nhiều người biết Nepal có lễ hội chém súc vật rất đẫm máu, tàn sát hàng trăm ngàn gia súc rất man rợ!
Xét sự tương đồng giữa Nhật Bản và Nepal, hai đất nước cùng nằm trên một vùng đất Thiên Tai khắc nghiệt nhất, cả hai cùng sinh ra hai thứ vũ khí giết người ghê rợn nhất, cả hai cùng có những lễ hội sát sinh man rợ nhất ( người Nhật có lễ hội chém cá heo), và cả hai đều sản sinh những đội quân thiện chiến nhất! Và ngược lại cả hai vùng đất cũng sinh ra những nhà Tư Tưởng lỗi lạc nhất nhân loại!
Phải chăng những vùng đất khắc nghiệt, nơi thiên nhiên ngược đãi con người, để họ sống hôm nay và giết chết họ ngay ngày mai, sẽ làm con người biến thiên từ cực ác đến cực thiện như vậy???
414 sỹ quan và lính cứu hoả New York đã chết trong vụ 11/9, khi họ xông vào hai toà nhà sắp sập (trong tổng số 2,977 nạn nhân).
Chắc các bạn hiểu tại sao tôi kể lại chuyện này?
"quan trọng là 1 ngày mỗi xe hút được 1,5m3 bụi, rác. Làm như vậy mỗi năm Hà Nội không phải mất 70 tỷ đồng tiền tưới nước, rửa đường"
-----
Hà Nội đã phối hợp với các nhà khoa học của Đức nghiên cứu ra chất Redoxy 3C và được thử nghiệm từ tháng 2-7/2016.
"Chúng tôi sau đó đã triển khai trên diện rộng, cho đến thời điểm này đã làm gần xong 130 hồ trọng nội thành. Phấn đấu hết quý 1/2017 sẽ làm hết các hồ ở ngoại thành.
Chất này công nghệ rất đơn giản, không phải là chất hóa học, hoàn toàn là chất sinh học. Thả xuống hồ chỉ trong vòng 24 tiếng sẽ khử được tất cả các loại kim loại nặng, chất hữu cơ, làm sạch nước và đặc biệt làm tăng lượng oxy lên gấp 5 lần. Thả xuống cá vẫn sống bình thường và đặc biệt tất cả các mùi hôi, thối của các hồ này sẽ hết sạch", Chủ tịch Nguyễn Đức Chung cho hay
[img]https://3.bp.blogspot.com/-s7EpZLB42hc/W0sV_EkUKGI/AAAAAAABPI4/JfNnOCUSkfQHRQdpce_shi2ngxX_x5h8QCLcBGAs/s1600/nguoi%2Bkinh%2Bkhong%2Bvut%2Brac.png[/img]
Cụ thể, vào ngày 20/9 vừa qua, huyện Jindo đã tổ chức sự kiện làm sạch bãi biển để hưởng ứng Ngày Làm sạch Bờ biển Quốc tế 2019 (International Coastal Cleanup Day - ICCD). Được biết, có khá nhiều vị lãnh đạo cấp cao của Hàn Quốc, cũng như đại diện của các quốc gia sẽ tham dự sự kiện đầy tính nhân văn này.
Đã có khoảng 200 người gồm học sinh, sinh viên, công nhân viên chức đã được huy động để dọn dẹp rác thải trên bãi biển của huyện Jindo.
Tuy nhiên, đằng sau sự kiện đặc biệt này lại là chiêu trò rất đáng lên án của nhà chức trách huyện Jindo. Theo MBC Mokpo, trước khi Ngày Làm sạch Bờ biển Quốc tế 2019 diễn ra 1 ngày - chính quyền huyện đã lén lút điều động một xe tải chở 6 tấn rác và rải đều trên bãi biển để hôm sau còn... có cái mà nhặt.
Trước khi sự dối trá bị phanh phui, huyện Jindo đã được bầu chọn là "địa phương dọn rác biển xuất sắc của năm 2019". Và quả thật, 6 tấn rác mà họ tự thải ra và nhặt lại đã nhiều gấp đôi thành tích của năm 2018!
Trên thực tế, nhiều người dân ở huyện Jindo nói với đài MBC rằng bãi biển này được dọn dẹp hàng ngày nên vốn rất sạch sẽ. Không có chuyện hàng tấn rác tồn tại như vậy được.