NHỮNG THỜI KHẮC QUYẾT ĐỊNH
shared via Alpha Books.
đặt mua sách: tại đây
-----
đặt mua sách: tại đây
-----
Những thời khắc quyết định là cuốn hồi ký duy nhất của cựu Tổng thống Mỹ George W. Bush tính đến thời điểm này. Được phát hành vào ngày 9 tháng 11 năm 2010, hai năm sau khi Bush rời Nhà Trắng, cùng với đó là những chương trình giới thiệu sách trên truyền hình quốc gia và khắp nước Mỹ, hơn hai triệu bản in của cuốn sách đã được bán ra chỉ sau khi phát hành chưa đầy hai tháng, phá vỡ kỷ lục về doanh số trước đó của cuốn hồi ký My Life của cựu Tổng thống Bill Clinton. Những thời khắc quyết định cũng nhanh chóng nằm trong danh mục những cuốn sách bán chạy nhất theo bình chọn của tờ New York Times.
Cuốn sách giống như một thước phim quay chậm với hai chương đầu tiên được Bush dành để tái hiện lại cuộc sống của mình trước nhiệm kỳ tổng thống với những sự kiện đáng chú ý trong cuộc sống của ông như quyết định bỏ rượu năm 1986, quyết định chạy đua chức Thống đốc Texas rồi sau đó là tranh cử Tổng thống Hoa Kỳ. Mười hai chương còn lại đề cập chi tiết đến những sự kiện quan trọng trong suốt nhiệm kỳ tổng thống của ông: sự kiện ngày 11 tháng 9 năm 2001, các cuộc chiến ở Iraq và Afghanistan, các vấn đề trong nước và cải cách nhập cư, nghiên cứu tế bào gốc phôi, v.v… Khi nhìn lại các quyết định đã đưa ra, Bush viết: “Lịch sử có thể tranh luận về các quyết định tôi đưa ra, các chính sách tôi chọn và những công cụ tôi để lại. Nhưng không thể tranh luận về thực tế rằng: Sau cơn ác mộng ngày 11 tháng 9, nước Mỹ đã trải qua bảy năm rưỡi mà không có bất kỳ ý đồ tấn công khủng bố nào được thực hiện thành công. Nếu phải tóm tắt thành tựu có ý nghĩa nhất của tôi trên cương vị tổng thống chỉ trong một câu, thì đó sẽ là câu này.”
Vì lẽ đó, Bush không hề biện hộ cho thực tế rằng ông đã bắt giữ các phần tử khủng bố al-Qaeda và chỉ đạo CIA hỏi cung các phần tử khủng bố bắt được thông qua việc áp dụng các kỹ thuật tăng cường mà cao nhất là hình thức trấn nước với các thủ lĩnh cấp cao của al-Qaeda. Sau đó, khi Giám đốc CIA George Tenet hỏi liệu ông ta có được phép áp dụng các kỹ thuật thẩm vấn tăng cường, bao gồm trấn nước, đối với Khalid Sheikh Mohammed – kẻ cầm đầu al-Qaeda, kẻ chủ mưu ngày 11 tháng 9, tổng thống Bush trả lời: “Hiển nhiên rồi.” Bush viết rằng “có khoảng một trăm tên được đưa vào các chương trình (thẩm vấn) của CIA. Khoảng một phần ba trong số đó bị hỏi cung thông qua việc áp dụng các kỹ thuật tăng cường. Ba tên bị trấn nước.” Bush cũng tỏ rõ sự quyết đoán khi phát động cuộc chiến tranh Iraq nhằm tiêu diệt Saddam Hussein, thay thế chế độ độc tài của Saddam bằng một nền dân chủ cho đất nước Iraq.
Tuy nhiên trong suốt các nhiệm kỳ của mình, không phải lúc nào Bush cũng hành động nhanh và dứt khoát. Bush thừa nhận những sai lầm khác của mình. Về cách xử lý hành chính của chính ông trong cơn bão Katrina, Bush cho hay: “Là người đứng đầu chính quyền liên bang, tôi đáng lẽ nên nhận ra những thiếu sót này sớm hơn và can thiệp nhanh hơn. Bản thân tôi tự hào về khả năng đưa ra những quyết định dứt khoát và hiệu quả của mình. Tuy nhiên, trong những ngày sau cơn bão Katrina, điều đó không xảy ra. Vấn đề không phải là tôi đưa ra những quyết định sai lầm. Vấn đề là tôi mất quá nhiều thời gian để quyết định.” Về Iraq, ông thừa nhận, “cuộc chiến tranh cũng dẫn đến những hậu quả mà chúng tôi không lường trước. Trong những năm qua, tôi đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ về những gì sai lầm ở Iraq và tại sao. Tôi đã phát hiện ra rằng chúng tôi đã mắc phải hai lỗi sai, nguyên nhân chính dẫn đến nhiều thất bại mà chúng tôi phải đối mặt.”
Khi nhìn lại những ngày cuối cùng còn tại nhiệm, Bush viết: “Tôi suy ngẫm về tất cả những gì chúng tôi đang phải đối mặt. Trong vài tuần qua, chúng tôi đã chứng kiến sự thất bại của hai tổ chức thế chấp lớn nhất của Mỹ, sự phá sản của một ngân hàng đầu tư lớn, việc rao bán một ngân hàng khác, việc quốc hữu hóa công ty bảo hiểm lớn nhất thế giới và giờ đây sẽ là sự can thiệp quyết liệt nhất vào thị trường tự do kể từ thời tổng thống Franklin Roosevelt. Ngoài ra, Nga cũng đem quân đến Georgia, bão Ike đã đánh vào Texas, Mỹ đang chiến đấu cùng lúc trên hai mặt trận ở Iraq và Afghanistan. Đây thật là một cách kết thúc nhiệm kỳ tổng thống chẳng đẹp đẽ gì.” Dẫu vậy, Bush vẫn giữ trong mình niềm tin rằng, “ở mỗi quyết định, tôi đã làm những gì mình tin là vì lợi ích tốt nhất cho đất nước chúng ta.” Kể từ đó, ông thoải mái trở lại với cuộc sống đời thường của mình. Ông kể rằng ngay sau khi chuyển đến Dallas, ông đưa chú chó Barney đi dạo lúc sáng sớm xung quanh khu phố. “Barney phát hiện bãi cỏ nhà hàng xóm của chúng tôi và nhanh chóng giải quyết nỗi buồn. Tôi, cựu tổng thống Hoa Kỳ, đứng đó với túi nhựa trên tay, nhặt những gì mà tôi đã né tránh trong suốt tám năm qua.”
Được viết bằng phong cách văn chương mạch lạc, cuốn hút, lối kể chuyện sắc nét, Những thời khắc quyết định đã soi chiếu và cung cấp cho người đọc rất nhiều thông tin về những tình huống mà George W. Bush phải đối mặt cũng như quá trình ra quyết định của ông. Có rất nhiều những bình luận xoay quanh cuốn sách này nhưng chúng tôi xin trích dẫn lời nói của Cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton để kết thúc phần giới thiệu cho bản dịch tiếng Việt: “Những thời khắc quyết định là cuốn sách thú vị từ những dòng đầu cho đến những câu cuối cùng. Dù bạn yêu mến hay không có thiện cảm với George W. Bush, cuốn sách này cũng rất đáng đọc.”
Xin trân trọng giới thiệu tới độc giả.
đặt mua sách: tại đây
-----
Các bài liên quan:
Sử thi về gia tộc Bush thống trị chính trường nước Mỹ
Những thời khắc quyết định (bài post dịch từ wikipedia english)
Sử thi về gia tộc Bush thống trị chính trường nước Mỹ
Những thời khắc quyết định (bài post dịch từ wikipedia english)
Obadiah Newcomb Bush (ông tổ và người sáng lập gia đình chính trị Bush)
James Smith Bush (kị của Bush con)
Samuel Prescott Bush (cụ của Bush con)
Prescott Sheldon Bush (ông của Bush con)
George Herbert Walker Bush (Bush cha)
Tags: partnership
[img]https://4.bp.blogspot.com/-deYvZh_oHXw/WkXH6MMLRUI/AAAAAAAA_p8/FHv3I2B254U0Mx5D-hwIdXLHo9CjQfxCACLcBGAs/s1600/bush_son%2Bpham_wish%2Bnew%2Byear%2B2018.png[/img]
Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian tranh luận rồi giễu cợt những cuốn sách lãng xẹt như "kĩ năng giẫm mảnh thủy tinh, hỏi đáp nhanh điên điên khùng khùng",... mà quên rằng trên đời còn rất nhiều truyện đáng đọc.
Tôi chọn học rất nhiều môn gồm Thiên văn, quy hoạch đô thị, Khảo cổ thời tiền sử, Kiệt tác văn học Tây Ban Nha, và thơ Haiku Nhật Bản. Tôi cũng học môn Khoa học chính trị, truyền thông đại chúng. Tôi được 70 điểm trên 100 điểm.
Lịch sử là niềm đam mê và đã trở thành môn chuyên ngành của tôi ở trường. Khoá lịch sử của tôi liên quan đến Cách mạng Pháp. Một trong những khoá tôi nhớ nhất là Lịch sử Liên Xô. Năm cuối, tôi tham gia khoá Lịch sử và thực tiễn nghệ thuật Hùng biện ở Mỹ.
Thời gian tôi tốt nghiệp là giai đoạn hỗn loạn. Tháng 4 năm cuối đại học của tôi, Martin Luther King, Jr. bị ám sát..."
- Trích cuốn "Những thời khắc quyết định" của George Bush
Không có nhiều thời gian nên tớ mới đọc được 40 trang. Cảm nhận đầu tiên là bản dịch tốt, cẩn thận, chú thích rõ ràng.Cảm nhận thứ hai là quyển sách bước đầu làm thay đổi cách nhìn của tớ với Bush cha và Bush con. Trước đây, tớ vẫn cho rằng họ thực sự thông minh và giỏi, nhưng không có cảm tình với hai cha con, song đọc mới thấy thích nền tảng giáo dục và tình cảm giữa mọi người trong gia đình ấy. Tất nhiên, không loại trừ khả năng là do ngòi bút của ông ấy viết quá lên :)), nhưng ít ra thì mình cũng thấy rất hứng thú.
Đấy, sức mạnh của ngòi bút ghê gớm thế đấy.
Sách quý (giá trị tinh thần với tớ) và đắt (299.000 vnd) nên không cho ai mượn đâu nhé. :)))
Chị đăng ký thêm 02 quyển nữa để đi tặng
Sách hay và mình rất thích chia sẻ sách hay đến những người mà mình trân quý.
Lúc đầu Bush vượt lên trên Karl về số đầu sách, tuy nhiên, Karl cho rằng Bush toàn đọc… sách ngắn. Sau đó cả hai thống nhất thi theo nhiều tiêu chí: Gồm cả số trang, khổ trang, diện tích giấy…
Cuối năm, Karl đã thắng tuyệt đối với 110 quyển so với 95 của Bush, 40.347 trang so với 37.343 trang và 2.275.297 inch vuông so với 2.032.083 inch vuông của Bush!
Các TT Mĩ đều có tài hùng biện và nhiều tài lẻ.
Bill Clinton chơi Saxophone rất hay, đánh golf giỏi - hdc 2, hơn đứt bất cứ golfer VN nào. Trên chuyên cơ bao giờ cũng có chiếc kèn sax của TT. Khi nào nàng Hillary nặng nhẹ thì chàng chơi Love Story. Bill xuất thân con nhà nghèo. Hillary ko bao giờ giận Bill vì thói trăng hoa. Chạy mỏi chân thì về với em.
George Bush chơi baseball giỏi. Có lần họp báo ở Iraq, 1 phóng viên đã rút giày ném liền 2 chiếc vào mặt Bush. Khá bất ngờ. TT không hề chớp mắt, ngồi yên tại chỗ, bình tĩnh ngiêng đầu tránh cả 2 cái giầy. Sau đó Bush nói với mấy tay vệ sỹ "Tốc độ thua xa bóng chày. Tớ nhìn thấy số giày là 42. Hãy nhẹ tay với anh bạn nhà báo nhé."
Barack Obama chơi bóng rổ tuyệt vời. Có lần đến thăm một trường tiểu học. Ban giám hiệu mời ông ra sân bóng rổ. TT hỏi mọi người có muốn xem tài ném rổ của TT không? Có. Người ta đưa bóng. TT ném liền 7-8 cú từ cự li 6m. Vào rổ tất. Hoàn toàn không dễ ngay cả với cầu thủ nhà nghề. Khi phóng viên hỏi - TT giỏi môn gì? Obama nói - tôi chỉ giỏi môn tranh cử TT Mĩ, lần nào cũng thắng. Thế mới tài.
Bà Rice (giữ cương vị Cố vấn An ninh Quốc gia dưới thời Tổng thống Bush và sau đó là Ngoại trưởng thứ 66 của Mỹ) kể lại một kỷ niệm với Tổng thống Bush. Đó là khi Bush mới lên làm tổng thống, trong phòng bầu dục loay hoay chuẩn bị ra trả lời báo chí. Ông phải học thuộc lòng từng câu trả lời đã được soạn sẵn bởi các cố vấn an ninh. Ông tỏ ra bức xúc và muốn phá rào. Ông vung vẩy tay chân và nói rằng ông là Tổng thống. Ông có thể nói những thứ ông muốn. Rice lúc đó ra đứng trước mặt Tổng thống, nghiêm giọng nói: Nếu Ngài nói sai một chữ trong cái tờ giấy nhỏ này thôi, Trung Đông sẽ rơi vào hỗn mang trong 30 năm tới. Bush ngẩn tò te vài giây, rồi đáp giọng đầy cam chịu: OK. Và tưng bừng bước ra trước báo chí.
PS: đề tựa "HOW TO RULE THE WORLD" làm mình nhớ đến quyển "How to Rule the World: A Handbook for the Aspiring Dictator" của André de Guillaume, một quyển sách châm biến của André de Guillaume.
Tối nay, đọc lại lần thứ 2 cuốn này, do Sơn Phạm dịch. Đọc mà lại như thấy mới, mỗi câu chuyện, sự kiện lại gợi ra những suy luận, và phân tích khác..
Nhiệm kỳ của Tổng thống hay con người dài và ngắn, tính từ vài năm, 8 năm hay vài chục năm đều được quyết định và có những thay đổi căn bản tại những bước chuyển quan trọng - những quyết định tại những thời điểm quan trọng trong cuộc đời. Nó cũng giống như bạn tập bắn suốt ngày, có thể bạn bắn rất trúng, nhưng việc trúng lúc bắn tập chẳng có nghĩa gì nhiều. Bạn cần bắn trúng vào lúc bạn thi đấu, lúc bạn cần bắn trúng nhất, tại những thời khắc quyết định.. Hoàng Xuân Vinh là kiểu như thế, nhưng hầu hết chúng ta đều không như thế. Chúng ta bắn tập rất tốt nhưng chỉ có vậy mà thôi..
Obama hình như cũng từng là một gã nghiện ngập, Bush con thì chắc chắn là tay bợm nhậu, thường sau rượu đến tận năm 40 tuổi mới nhận thức được vấn đề này và quyết tâm bỏ rượu..
Nhiều chuyện khác, vô số chuyện cần và nên được kể, được bàn về cuốn sách này, về con người của Bush, về một tay nghiện rượu, một nhân vật IQ thấp hơn trung bình..nhưng có bố làm to, ;)
Đùa thôi, chi tiết thì đọc sách, đọc và chờ đợi/luyện tập cho những thời khắc quyết định của cuộc đời mình, :))
Bà kể trong cuộc gặp với ông Bush, ông Putin đã chia sẻ câu chuyện cá nhân của mình, kể rằng mẹ ông từng đưa cho ông một cái thánh giá. Ông Bush đã cảm kích đến độ phải nói với cánh báo giới ngay sau đó rằng: “Tôi đã nhìn vào đôi mắt ông ấy. Tôi nhận ra ông ấy rất thẳng thắn và đáng tin cậy. Tôi đã có thể chạm được đến tâm hồn ông ấy”. Bà Rice kể lúc nghe “sếp” nói thế, bà “đứng hình”, rồi bà viết: “Chúng tôi không bao giờ có thể thoát khỏi ý nghĩ rằng tổng thống đã ngây thơ tin ông Putin và sau đó đã bị phản bội”.
Có đoạn Bush lý giải cho quyết tâm đánh irak, đọc xong cứ thấy buồn. Giá như chú John có cam đảm, quyết đoán như chú Bush thì giờ Việt Nam đã là nước phản động ��
Của một chuyên Toán, mà hay quá chừng.
Ở đây có một chi tiết tinh tế, tại sao lại có bộ trưởng hải quân? �� So với bộ trưởng quốc phòng thì sao?
Xin thưa dịch như vậy là chính xác từ gốc. Trường hợp này đúng là bộ trong bộ, bộ trưởng thuộc quyền bộ trưởng ��
Từ khi lập quốc, Hoa Kỳ có Bộ Chiến tranh (Department of War), rồi có thêm Bộ Hải quân (Department of the Navy). Hai vị bộ trưởng (Secretary) này cùng là thành viên chính phủ. Đến năm 1947, Đạo luật An ninh Quốc gia 1947 chia Bộ Chiến tranh thành Bộ Lục quân và Bộ Không quân. Khác nhau là Bộ trưởng Lục quân được kế thừa cái ghế trong chính phủ của Bộ trưởng Chiến tranh ��
Năm 1949, đạo luật 1947 nói trên được sửa đổi, lập ra Bộ Quốc phòng, thống nhất quản lý các lực lượng vũ trang. Bộ trưởng Quốc phòng là thành viên chính phủ, còn bộ trưởng lục quân và bộ trưởng hải quân bị tụt hạng, thành ra thuộc cấp của bộ trưởng quốc phòng (cùng với bộ trưởng không quân) ��
Bộ trưởng Hải quân Mỹ bắt buộc là viên chức dân sự, nếu từ quân nhân thì phải giải ngũ ít nhất là 5 năm. Hiện tại Quyền Bộ trưởng Hải quân là Thomas Moldly, vốn là thứ trưởng, sau khi Bộ trưởng Richard Spencer bị cách chức.
Tổng thống Donald Trump đã bổ nhiệm Kenneth Braithwaite (đại sứ Hoa Kỳ tại Na Uy) làm bộ trưởng nhưng ông này còn phải chờ Thượng viện phê chuẩn.
#US_Secretary_of_the_Navy