Nói với phụ huynh du học sinh
Bài cách đây 3 năm (2010) của bs Hồ Hải.
Năm ngoái tôi có một bài viết cho các du học sinh Việt sau vụ cháu Hồ Quang Phương bị cảnh sát San Diego đánh. Mấy hôm nay trên báo người Việt ở Mỹ và các bloggers loan tin cháu Nguyễn Mạnh Cường 19 tuổi thắt cổ tự vẫn trong căn nhà thuê ở cùng với người dì của cháu. Làm cha mẹ, ai không đau xót khi nuôi con đến tuổi sung sức nhất lại bỏ mình ra đi vì một chút nông nổi, bốc đồng, thiếu sức chịu đựng vì người lớn đã sai lầm khi trao con mình những đòi hỏi quá sức chịu đựng của chúng. Như vậy, những người làm cha, làm mẹ cần phải hiểu biết gì trước khi quyết định cho con, em mình đi du học? Là một phụ huynh đã từng cho con đi du học khi còn tuổi 14, tôi xin có mấy lời đến với các phụ huynh sẽ và đang có ước mộng thả con mình vào một vùng đất mới, nền văn hóa mới với một ngôn ngữ mới và những kỳ vọng với con mình.
Con có nhiệm vụ đi du học theo kỳ vọng của cha mẹ, vậy cha mẹ chuẩn bị cho con những gì? Theo kinh nghiệm của tôi, cha mẹ cần chuẩn bị tinh thần cho trẻ từ rất sớm, để hun đúc tinh thần cho trẻ. Trẻ phải thấy việc đi du học là một việc yêu thích thực sự, chứ không phải là một trách nhiệm với gia đình và là sức ép theo kỳ vọng của gia đình, bạn bè và người thân. Những chuẩn bị phải bắt đầu từ khi còn cấp lớp học tiểu học gồm có:
Học lực: Học lực của trẻ du học không thể là đứa trẻ học hành làn nhàn và vì không thể nuôi dạy tốt ở quê nhà, nhưng vì muốn con có trách nhiệm với bản thân rồi cha mẹ lại quẳng cháu đi du học được. Các phụ huynh học sinh hãy cứ nghĩ một cách đơn giản rằng, ngay cả khi các cháu học với ngôn ngữ mẹ đẻ ở quê nhà còn không thể giỏi thì làm sao trẻ có thể học giỏi bằng ngôn ngữ của người khác? Cho nên, không thể kỳ vọng một trẻ học với mức trung bình ở quê nhà có thể giữ được mức trung bình ở xứ người. Một trẻ muốn học giỏi ở xứ người thì ở quê nhà trẻ phải là học sinh xuất sắc. Nếu không như thế trẻ sẽ bị áp lực từ nhiều phía đưa đến tự kỷ, co vào vỏ sò của mình, thậm chí tâm thần chỉ sau vài năm du học. Nặng hơn hậu quả sẽ là như cháu Nguyễn Mạnh Cường mà bài báo đã đưa.
Ngôn ngữ: Không thể học tốt khi ngôn ngữ chưa trôi chảy, đây là điều tiên quyết cần và đủ phải có cho trẻ du học. Trẻ không thể hoạt bát và quan hệ tốt với cộng đồng mới khi ngôn ngữ mới của trẻ chỉ là chờ học ESL (English as a Second Language) hay phải bỏ thêm một năm để học ngôn ngữ nước du học. Kinh nghiệm cho thấy ngay cả chương trình ESL ở nước Mỹ hay Úc, Anh cũng không dạy tốt hơn ở Việt Nam. Một trẻ học tốt Anh văn ở Việt Nam rồi sang du học thẳng chương trình của dân bản xứ tốt hơn nhiều lần phải mất một thời gian học ESL ở xứ người. Sự thiếu trang bị ngôn ngữ trước khi du học là sai lầm lớn nhất đẩy trẻ vào mọi bất trắc khi đi du học. Hậu quả đó là kết quả của kỳ thị chủng tộc, ngại giao tiếp, sợ cộng đồng và stress kéo dài, học lực kém trở thành áp lực tâm lý thất vọng với kỳ vọng của bản thân và gia đình, bạn bè... sẽ đẩy trẻ vào bi kịch không xa. Đặc biệt, người Mỹ có Martin Lutherking với ông Obama làm tổng thống, nhưng đừng nghĩ họ quên đối xử phân biệt chủng tộc với dân đầu đen, mũi tẹt và mắt xếch!
Văn hóa: Mỗi một dân tộc có một lịch sử và văn hóa sống riêng và đặc thù. Người thành đạt là người biết ứng xử một cách có sự phù hợp với văn hóa sống của xã hội chứ không phải là kẻ thông minh hay cần cù. Một câu nói đã trở thành chân lý cho cuộc sống ngày nay mà các cha mẹ cần phải nhớ nằm lòng khi muốn cho con mình thành công trong mọi việc là: "IQ (Intelligence Quotient) làm người ta chọn bạn, nhưng EQ (Emotional Quotient: chỉ số cảm xúc) sẽ làm người ta đề bạt bạn". Để EQ tốt, trẻ phải hiểu biết văn hóa sống của nước trẻ phải đến du học. Vì văn hóa là phong tục, tập quán, thói ăn, nết ở của một dân tộc được hình thành qua lịch sử hình thành và phát triển của dân tộc đó. Là cái mà học suốt đời cũng không hết. Một trẻ không hiểu biết văn hóa sống, pháp luật của xã hội mà trẻ sẽ hội nhập, đó là nguyên nhân cho mọi thất bại khi cần hội nhập với một nền văn hóa mới. Cultural Shock là từ đã trở thành thường qui cho tất cả các du học sinh trên toàn thế giới. Thất bại và dẫn đến mọi bi kịch từ những cú sốc văn hóa giao tiếp hằng ngày sẽ đánh quỵ trẻ bất cứ lúc nào. Đừng nghĩ rằng trẻ đã đi du học 5 năm rồi, nó quá quen với môi trường du học rồi là không cần quan tâm nó nữa. Các bạn và con các bạn sẽ thất bại đấy. Trước khi thả trẻ đến một nền văn hóa khác ăn học, bạn cần cho trẻ tiếp xúc với nền văn hóa ấy qua một vài cuộc du lịch hoặc tham quan, và giáo dục về văn hóa học cơ bản.
Giáo dục kỹ năng sống: Giáo dục phổ thông hiện đại là nền giáo dục trao cho trẻ một kiến thức tổng quát không cần quá cao và có chính trị xen vào như Việt Nam đang làm. Nền giáo dục phổ thông hiện đại là nền giáo dục phi chính trị, cung cấp cho trẻ một tư duy độc lập với một kiến thức tổng quát vừa phải, trên nền giáo dục kỹ năng sống một cách nhuần nhuyễn. Nên ở các nước có nền giáo dục tiên tiến luôn đặt giáo dục kỹ năng sống cho trẻ lên hàng đầu. Những người thành đạt là người có nhiều kỹ năng sống phù hợp với thời đại. Cho nên trẻ du học cần trang bị kỹ năng sống thật đầy đủ. Muốn thế, ngay từ những ngày đầu trẻ học cấp lớp tiểu học cha mẹ phải cho trẻ tham gia vào nhiều những hoạt động cộng đồng, hoạt động liên quan đến thiên nhiên và cuộc sống xung quanh, nhằm cho trẻ hoạt bát, năng nổ và dễ thích ứng với môi trường, để trẻ dễ hòa nhập với một cộng đồng mới trong tương lai. Không thể hy vọng một trẻ được ấp ủ trong chăn êm, nệm ấm, nắng sợ đen, mưa sợ cảm lạnh có thể thành công mỹ mãn ở môi trường du học. Hãy biết trao nhiệm vụ và dạy cho trẻ biết chịu trách nhiệm với những hành động của trẻ ngay từ khi còn chập chững biết đi, bạn sẽ không bao giờ hối hận với những việc này. Một trẻ biết chịu trách nhiệm với hành động của mình, trẻ sẽ dư sức đương đầu với nghịch cảnh. Đừng sợ trẻ còn non nớt, cần nhìn trẻ là người lớn và trao trách nhiệm cho trẻ, để trẻ dạn dày khi còn ở trong vòng tay của bạn.
Tập cho trẻ biết sống tự lập: Ngay từ lúc nhỏ nằm nôi, bạn cần cho trẻ ngủ riêng. Không nên cho trẻ ngủ chung. Biết giao trách nhiệm cho trẻ những việc làm nhỏ hằng ngày, để trẻ tự giải quyết và chỉ giúp trẻ khi thật cần thiết. Hãy để hay gợi ý trẻ tự đưa ra quyết định và giải quyết vấn đề mà trẻ tiếp xúc hằng ngày. Tập cho trẻ có thể ở nhà một mình và theo dõi trẻ một cách kín đáo những xử lý tình huống xảy ra quanh trẻ khi trẻ một mình và tham gia giúp đỡ khi cần. Tất cả những việc nhỏ này sẽ giúp trẻ đương đầu với nỗi cô đơn trong du học. Cái cô đơn ở xứ người lạnh lẻo, hiu quạnh mà chỉ có những người lớn đã từng trải qua mới thấu hiểu nó có tác động khủng khiếp thế nào với trái tim non nớt của trẻ mới chập chững vào đời. Alone Shock là cú sốc có thể đánh quỵ cả những cái đầu chai sạn của người lớn. Và con người ta sinh ra đời, phần lớn là để giải quyết sự hợp tan và nỗi cô đơn trong lòng. Đừng cho rằng trẻ đi du học là sung sướng mà là sự phấn đấu cam go dưới sự học hành nặng nhọc với nỗi cô đơn ngày đông giá rét, những cơn bệnh ập tới mà thiếu vòng tay che chở của người lớn và sự thấu hiểu an ủi cho nỗi cô đơn ở xứ người.
Du học là học một nền văn hóa mới, học một cách tiếp cận mới với một xã hội mới chứ du học không chỉ là học những khoa học kỹ thuật mới. Du học là để nâng kỹ năng sống qua hiểu biết các nền văn hóa khác nhau để trở thành công dân thế giới, có thể sống và làm việc trong mọi môi trường, ngoài việc phải học khoa học kỹ thuật tiên tiến. Bạn không thể cho con bạn đi du học ở anh nhà giàu hàng xóm có nền văn hóa giông giống với văn hóa dân tộc mình. Nên du học là một việc lớn và nặng nhọc. Du học không phải là đi du lịch và kỳ vọng. Nên đã muốn cho con đi du học thì phải cho con đi du học có nền văn hóa khác biệt với nền văn hóa dân tộc mình và chuẩn bị cho con thật đầy đủ năm lĩnh vực tôi đã nói ở trên. "Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường sẽ bớt đi đổ máu". Bạn cần chuẩn bị con mình như một người lính trên thao trường khi trẻ còn nằm trong tay bạn, trước khi bạn thả con mình vào chiến trường khốc liệt của con đường du học. Hãy ghi nhớ rằng tiền sẽ không làm cho trẻ thành công trên con đường du học. Lúc ấy bạn sẽ không thất vọng và sẽ tự tin cùng đồng hành với bước đường con mình sẽ đi tới.
Tôi update bài hát Bonjour Vietnam để nghe và nghĩ về hoàn cảnh dân tộc và đất nước Việt
Hãy chuẩn bị cho con các bạn thật kỹ càng để biến ước mơ của bạn và của trẻ một cách vững vàng. Chúc các bạn thành công với những ước mơ cùng con cái, tương lai của gia đình và xã hội.
Bài trước: Dạy con tự lập từ trong nôi
Lợi thế của người tự kỷ
Bố mẹ đã thực sự lắng nghe con mình?
Hai chứng trẻ thường mắc do cha mẹ và thầy thuốc thiếu hiểu biết
Người xưa cảnh tỉnh
Hôm nay cũng là ngày Quốc Khánh và Độc Lập của 1 nước trẻ có hơn 98% dân số với nguồn gốc di cư hoặc tỵ nạn từ khắp nơi trên thế giới đổ tới để cùng hòa đồng với nhau mà theo tớ rất ư là thành công. Những từ trong "....." trên đây chính xác do cháu Jason nói với tớ sáng nay, thật buồn nhưng cũng là thực trạng về sinh hoạt hằng ngày ở trong và ngoài học đường của Du Sinh từ Việt Nam, và theo tớ những lý lẽ 1 chiều như "kỳ thị chủng tộc", "văn hoá kém", "không văn hoá", "chỉ muốn về nước", "ráng học xong để về xây dựng nước"....... cũng không được trung thực hay đã bị tẩy não từ lâu. Không biết đây có phải là hậu quả của 1 đường lối giáo dục từ gia đình và học đường của Việt Nam lâu nay? Cùng tư duy hẹp hòi và sự thiếu hiểu biết về Du Học của nhiều Phụ Huynh ở bên Việt Nam hiện nay?
Không có một du học sinh nào có đủ khả năng về mọi mặt lại đến Cali và Texas để du học cả. Các cháu yếu về ngôn ngữ, thiếu khả năng tự lập và không thể lấy học bổng trực tiếp tự trường đều tụm về CA và TX để có cộng đồng Việt Nam trao đổi, giải quyết những vấn đề mà tớ đã nêu trong bài viết.
Những du học sinh đủ khả năng để tìm học bổng và tự tin trong cuộc sống hầu hết tìm đến những ngôi trường chưa bao giờ có mặt người Việt để học. Con tớ là 1 ví dụ về đứa đầu tiên của VN học ở trường của nó. Tất cả những du sinh VN có khả năng này đều chọn vùng Đông Bắc nước Mỹ để đến học cái văn hóa, cách phát âm chuẩn của người Mỹ và là cái nôi của giáo dục Mỹ. Chỉ khi đi làm thì mới chọn CA để kiếm tiền và dễ kiếm việc mà thôi.
Về vấn đề phân biệt chủng tộc thì tớ chỉ nói với cụ như thế này: "Ngay cả dân mình nhìn tụi Miên nó sang du học ở VN cũng chỉ bằng 1/2 con mắt thì đừng có mơ thằng Hispanic nó nhìn dân mình, dù là dân sinh ra ở Mỹ bằng nguyên 1 con mắt". Tay Obama lên làm TT Mỹ cũng chỉ là một sự xếp đặt của tụi hậu trường chính khách Mỹ vì muốn thế giới có thiện cảm với nước Mỹ sau những gì tụi Cộng Hòa đã làm hủy hoại cái nhìn của thế giới về nước Mỹ mà thôi. Hehehe, tớ là tớ luôn khách quan nhìn sự việc, không vì yêu ghét về việc này nhé. Mấy thằng Miên giai đoạn đầu sau diệt chủng Pol Pot sang VN học y khoa, tụi tớ xem chúng nó là tụi mọi vùng sơn cước của VN.
[img]http://www.cornell.edu/tours/tour_nature/img/beebelake08.jpg[/img]
năm nào cũng có vài sinh viên kể cả dân bản xứ Mỹ nhảy cầu tự tử vì áp lực học hành. Bây giờ cái cầu này phải xây lan cang cao để ngăn chặn tự tử của sinh viên. Nó bảo chuyện sinh viên VN du học hay các nước khác cũng vậy, áp lực nhiều, không chịu đi tư vấn tâm lý ở Health Center mà cứ chịu đựng một mình rồi xách súng bắn loạn và tự tử là chuyện cơm bữa ở các đại học Mỹ. Nó bảo học thì học ở Mỹ, nhưng làm việc thì nên sang Úc làm cho nó bớt căng thẳng và sống cho có chất lượng hơn.
Suy cho cùng, con người ta sinh ra đời ngắn ngủi lắm. Sống làm sao cho ra sống. Không hẳn vật chất là có thể lấp đầy mọi việc. Đời sống tinh thần quan trọng hơn nhiều.
còn đi học hàng ngày đến trường bằng tàu điện ngầm thì thỉnh thoảng bị delay, đổi tàu vì có người... nhảy xuống đường ray trước mũi tàu v.v...
-----
Adversity causes some men to break, others to break records. ~ William Ward
Gần đây báo chí hay viết bài về mấy bạn đc giải Olympia gì đó (quả thực mình ko biết là giải gì) từ hồi bé than vãn về đất nước không trọng dụng được nhân tài như các bạn!
Hoang tưởng quả thực là bệnh nặng nhất của mấy bạn du học sinh này!
Mình cũng là du học sinh học bổng Úc ra đi tìm đường cứu nước từ năm 18 tuổi, cũng kinh qua các levels của công việc bên Tây từ rửa bát, bồi bàn đến tự mở công ty thi đấu với nhân loại. Mình nghĩ mình quá hiểu cái hay cũng như cái dở của các bạn. Các bạn hay nghĩ là ở VN ko "trọng dụng" đc các bạn, các bạn về "ko được thể hiện kiến thức", rồi thì "không được là chính mình"! Các bạn luôn nghĩ rằng với vài năm du học của các bạn, các bạn là "Biết Tuốt" còn mọi người ở quê là "Mít Đặc" hết, rằng các bạn có cái giải "bé khoẻ bé đẹp" hồi mẫu giáo, các bạn lại đc đi Tây hẳn mấy năm, giờ các bạn ở đẳng cấp khác, về phải lãnh đạo đất nước ra khỏi ngu muội ngay!!!...
Xin lỗi các bạn, các bạn chả biết cái mịe gì hết, kiến thức các bạn còn đuối lắm, đuối hơn nhiều một số trẻ con trong nước bằng tuổi các bạn, chứ đừng nói đến những người lớn làm việc người lớn lâu năm rồi!
Đã làm việc cả ở VN, cả ở Úc, châu Âu và Mỹ, mình nói cho các bạn biết là nếu các bạn có thực tài, ở VN có đủ projects cho các bạn làm hay chả kém gì ở Tây nhé! Kể cả bạn có làm chip design, biotech hay nanotech thì cũng có đủ cho các bạn luôn. Mình chỉ e rằng các bạn chưa đủ trình để đc tuyển thôi!
Thế nên đừng có mở mồm như kiểu đất nước này ko theo kịp các bạn. Nếu các bạn ở lại để chinh phục thế giới thì mình ủng hộ hai tay. Nhưng nếu các bạn chọn cách nhẹ nhàng, dễ dàng và tiện lợi cho bản thân thì mình đề nghị dư luận cứ kệ mẹ các bạn với đời. Báo chí cũng đừng tốn giấy mực cổ vũ cho những quan điểm lệch lạc "cứ tưởng thế là hay" nữa. Nó sẽ làm thêm nhiều du học sinh hoang tưởng và hơn thế, điềuu này là cực kỳ thiếu tôn trọng các bạn trong nước!
Tỉnh lại đi, nhà bao việc!!!
Thứ nhất: Mình cũng đã từng phỏng vấn rất nhiều bạn du học sinh apply vào công ty mình làm việc, đúng là khá khó để nhận các bạn vì các bạn thường đòi hỏi rất cao, nghĩ rằng mình mất mấy năm trời ở trời Tây thì về phải được đối đãi xứng đáng, nhưng các bạn đó đã nhầm, các công ty họ tuyển người để làm được công việc cụ thể, và trả lương tương xứng với kết quả của công việc đó chứ không phải trả lương cao vì bạn đi học ở Tây về. Điều này thì theo quan điểm trong bài viết của anh Nam tôi hoàn toàn đồng ý.
Thứ hai: Mình cực dị ứng với những bài báo có tít như: "Bỏ mức lương $10.000, về nước lập nghiệp" hay "8x từ chối làm việc ở Mỹ, về Việt Nam làm tình nguyện",... Với lối suy nghĩ và viết bài như này, vô tình ám chỉ việc về nước là hi sinh, là thiệt thòi. Xin lỗi chứ, thời này chẳng ai chịu đói rách để hi sinh hay cống hiến đâu (có chăng thì thuộc hàng hiếm) khi mà họ chưa no đủ thì đừng có mong họ hi sinh cho xã hội, thời chiến đi qua đủ lâu rồi. Người ta bảo "có thực mới vực được đạo" mà. Chẳng qua họ chịu về nước vì họ nhìn thấy rõ cơ hội ở ta hơn hẳn ở trời Tây kia, về nhanh mà kiếm tiền không thằng khác nó lại xơi mất, và tôi đã thấy không ít người đã thành công với quyết định đó. Số còn lại về nước hoặc là do không thi đấu nổi với Tây lông, không bám trụ được nên về, hoặc là họ đã thành công ở trời Tây rồi, muốn về nước để sử dụng những kiến thức mình đã có truyền lại cho lớp trẻ (anh Nam là ví dụ điển hình - lúc này đã có "thực" và bắt đầu "vực đạo") và cũng nhằm thoả mãn cái tôi của cá nhân họ.
Thứ ba: Các bạn du học sinh không về nước, đó là do các bạn ấy sợ. Sợ về nước không kiếm được nhiều tiền như ở bển, sợ về nước phải đối mặt với những mặt trái của xã hội, với cơ chế hành chính và quản lý phức tạp, với nền y tế giáo dục không tiên tiến, với những thói hư tật xấu, với xã hội bất công, với tình trạng thực phẩm bẩn và nguồn nước bị ô nhiễm. Rốt cuộc là họ muốn bảo vệ cá nhân họ, gia đình họ, nghe thì thấy khá ích kỷ nhưng đó là lựa chọn của cá nhân họ, không ai ép họ phải hành xử khác đi cả. Đi hay ở là quyền của họ.
Vậy nên, chúng ta cũng không cần phải trách móc hay ca ngợi, mà chúng ta nên định hướng, nên mở đường, nên đưa ra những cơ hội hiện hữu để họ có thể thấy được rằng cơ hội có ở mọi nơi. Báo chí truyền thông nên viết bài về những thành công của những con người trở về, lấy đó làm gương cho các bạn khác noi theo, đừng kêu gọi sự hi sinh nữa, nhàm quá rồi và chẳng ai nghe đâu.
Những bạn học các ngành nghề khác, nếu chỉ muốn có biệt thự, xe, điều kiện sinh hoạt học tập cho vợ con và ngại đua tranh, chiến đấu lăn lộn ở thị trường mới nổi thì thường cũng ở lại. Còn những người như mình, thấy ở nhà có những cơ hội lớn cho giáo dục, kinh tế, đầu tư thì quay về, chấp nhận đất nước, xã hội, kinh tế như cái nó "đang là" và chiến đấu với nó. Nó mà phát triển như "ở bển" thì đã chẳng có những cơ hội đó cho mình! Và nếu mình chấp nhận hi sinh ở giai đoạn đầu, thì vì mình tin ở giai đoạn sau mình có thể có cuộc sống tốt hơn cả cuộc sống chỉ quanh quẩn quanh nhà, xe và điều kiện sống.
Cho nên về hay ở chỉ phụ thuộc vào góc nhìn của bản thân bạn mà thôi. Không có đúng hay sai, chỉ có quyết định của bạn sẽ tạo hình một cách sống khác cho bạn.
Tiện đây, cũng đừng lấy chuyện các bạn học sinh đi thi cuộc thi "Đường lên đỉnh Olympia" làm đại diện cho du học sinh VN. Các bạn thắng giải một cuộc thi giải trí trên truyền hình VN, được tổ chức để quảng bá cho tủ lạnh, máy giặt, nồi cơm điện của Hàn Quốc, cái giá được trả là một suất học bổng ở Úc, mà được tô vẽ như đại diện cho tinh hoa của giới trẻ VN thì thảm quá!
Mình thì nghĩ các bạn thắng giải không nên về vì đồ điện tử dân dụng Hàn Quốc ở nước ngoài rất hạt dẻ, nhiều khi không cần mua nhặt ngoài đường về dùng cũng được. Tội gì mà về cho tốn kém :))
-----
A San Francisco start-up aiming to offer an Ivy League-level education at half the cost of elite US colleges has accepted a smaller fraction of its applicants than Harvard or Yale in its third year of operation.
Minerva, whose students move between California, Berlin, Buenos Aires, Seoul, Bangalore, Istanbul and London while studying a largely online curriculum, will announce this week that it received more than 16,000 applications from 50 countries for 306 places, for an acceptance rate of just 1.9 per cent.
…With no sports teams, libraries or other overheads that contribute to the prestige of traditional universities but inflate costs, Minerva charges about $28,000 a year for tuition, room, board and other fees, offering scholarships through a non-profit arm. That compares to an estimated annual cost of $64,000 to attend Princeton.
…Its students are split into small groups for live interactive seminars, which are taught through a proprietary online platform that tracks their participation. They move together from one city to the next every six months, living in rented residence halls.
Hai là, có thể nhập khẩu Bộ trưởng giáo dục Nhật Bản dùng tạm, đảm bảo sau 5 năm không ai đi du học nữa. Anh cứ làm Chủ tịch Hội đồng Học hàm Nhà nước, làm gì thì làm, cấm không phong giáo sư cho Vũ Đức Đam là tôi ủng hộ, một thằng ăn tục nói phét thôi.
Ba là, vận động Tổng thống Trump lập ra Bộ khoa học, Bộ Giáo dục Hoa Kỳ rồi làm Bộ trưởng, ai đời 200 năm lập quốc rồi mà vẫn chưa có hai bộ này trong khi Lào cũng có Hải quân Nhân dân rồi, bạn cũng đang đề nghị ta tăng cường cho Đô đốc Nguyễn Văn Hiến sang kiện toàn tổ chức.
P.S Du học không phải vì cái giáo trình mà vì muốn có môi trường giáo dục lành mạnh, văn minh, tự do học thuật và tư tưởng nôm na là tị nạn giáo dục anh Nhạn đầu đất ạ, là chạy trốn ý, mong anh buông tha. Ngoài ra còn mua nhà rồi định cư, tị nạn cái định hướng quái đản ở quê hương
[img]https://1.bp.blogspot.com/-KQ_KqpUQFfU/XWTJ4Xn4vzI/AAAAAAAB1Z8/QlimhOmbLDAUBqVX-vYuahMU77A3Vw2bACLcBGAs/s1600/khong%2Bphai%2Bdu%2Bhoc.PNG[/img]